Nàng không đẩy hắn ra, không hề có ý phản kháng thậm chí còn nắm chặt lấy quần áo hắn. Mặt nàng nóng quá! Hơi thở thơm ngát của nàng dần lan tỏa. Tay nàng thực mềm mại, bám vào lồng ngực hắn… Tất cả khiến tâm hắn rối loạn. Tình cảm bị áp lực hơn mười năm qua giờ phút nàng đã bị lung lay. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tay nàng đang nắm lấy áo hắn càng ngày càng chặt, càng ngày càng run rẩy; da thịt dưới tay hắn cũng thực nóng.
Trong cung, lúc nào cũng đi theo hoàng đế nên hắn có rất nhiều chuyện để xử lý, sắp xếp; ngoại trừ lúc ngủ, tâm trí rất ít khi có khoảng trống để suy nghĩ. Lúc này, não hắn giống như bị nhồi nhét thứ gì đó, không kịp tự hỏi, chỉ còn lại bản năng. Hắn nâng mặt nàng, cẩn thận hôn lên từng vết sẹo của nàng. Nàng thở ngày càng dồn dập, hơi thở như hương lan.
Môi hắn dừng trên mặt nàng, hô hấp so với nàng càng thêm nặng nề. Tim nàng đánh bạo, bàn tay run run lần tìm tới sau lưng hắn, nắm chặt lấy quần áo hắn. Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi hôn lên môi nàng. Nhìn không rõ, chỉ còn là cảm giác. Một khi cảm giác đã chiến thắng thì bản năng sẽ lập tức trỗi dậy, rõ ràng, chân thật, bao trùm lên tất cả. Giờ phút này, hành động không còn theo lý trí mà đã quy hàng tình cảm!
Cả cuộc đời này, nàng là người thân duy nhất của hắn. Hắn yêu nàng đã nhiều năm, nói không rõ bắt đầu từ khi nào. Hắn yêu nàng, bắt đầu từ sự cảm kích, cảm kích vì được tôn trọng rồi đến ấm áp, ấm áp vì có nàng bầu bạn; sau đó là sự thân cận của tình huynh muội và cuối cùng là yêu đến say đắm. Hắn từng có suy nghĩ, từng cho rằng mình yêu nàng chỉ vì nàng là nữ nhân duy nhất thân cận với hắn. Nhưng càng trưởng thành, hắn hiểu được suy đoán đó không đúng! Nàng ra cung đi học nghệ, mỗi đêm dài sau khi hoàn thành công việc, trước khi đặt lưng xuống giường đi ngủ, hắn sẽ nhớ nàng! Thời điểm thủ hạ đưa vài cung nữ xinh đẹp tới cho hắn lựa chọn để bầu bạn hàng ngày thì hắn mới chân chính hiểu được tình cảm của mình.
Nàng vốn là một cấm kỵ, hắn không thể đụng vào. Vì bí mật của hắn và cũng vì thân phận của nàng. Mà theo thói đời, càng cấm kỵ thì càng theo đuổi, càng áp lực thì càng khao khát; nhất là đã trải qua sinh tử, thiếu chút nữa chẳng còn tương lai.
Bóng đêm này tới thực tình cờ và đúng lúc.
Hắn muốn nàng, muốn được chạm vào nàng như thế này, muốn đến phát điên. Thế nhưng người trong lòng nàng lại không phải là hắn. Nghĩ tới đều này, hắn chẳng muốn buông tay, ngược lại càng ra sức đoạt lấy. Mọi chuyện đã thông suốt, hắn chẳng kiêng dè, làm theo bản năng tách miệng nàng ra, tham nhập vào bên trong, cuốn lấy lưỡi nàng, dây dưa không một khe hở.
Hạ Tang đã rối loạn, Ngọc Trí còn loạn hơn. Đầu óc nàng đã lâm vào mê huyễn, choáng váng, chứ đừng nói tới chuyện chống cực. Kỳ thực, nàng hiểu hai người đang làm gì. Đây hoàn toàn không phải là việc mà một ca ca và muội muội có thể làm. Cho dù nàng bị hủy dung mạo thì trong thâm tâm vẫn không muốn trốn tránh loại chuyện này. Nhưng hoàn toàn trái ngược với nam tử dơ bẩn kia, nàng không chán ghét sự đụng chạm của Hạ Tang, tuyệt không có! Hắn muốn làm thế nào thì nàng đều nguyện ý; nàng nguyện ý theo ý hắn! Không chỉ vì hắn cứu nàng, không chỉ vì hắn vì nàng mà bị thương; mà trong đáy lòng nàng đã hiện hữu một thứ khao khát, khao khát muốn được thân thiết hơn với hắn!
Trong khoảng khắc môi hắn áp lên má nàng, nàng nhớ tới vẻ mặt hắn mỗi khi nhìn nàng, nhớ giọng điệu hắn mỗi khi mắng nàng, nhớ động tác cực cẩn thận khi hắn đem khăn tay của nàng bỏ vào trong ngực. Nỗi khao khát càng ngày càng cháy bỏng. Và khi môi hắn chạm vào môi nàng, nàng đột nhiên hiểu được: hắn giống như một huynh trưởng nhưng hắn không phải ca ca của nàng. Vốn dĩ hắn cũng chưa từng xem mình là ca ca của nàng!
Lúc này, nàng cực vui sướng, lại càng không ngừng được sự tham lam trong lòng. Nàng không thể nói rõ cảm giác của mình là thế nào nhưng nàng nguyên ý theo yêu cầu của hắn. Động tác thực phối hợp, ngón tay nàng túm chặt lưng áo hắn, thuận thế hạ đầu xuống một chút để hắn có thể thuận lợi thăm dò. Khi đầu lưỡi hắn chạm vào hầu căn nàng, cả người nàng hơi cứng lại rồi từ từ thả lỏng, bạo dạn đưa lưỡi liếm nhẹ miệng hắn. Động tác của nàng hình như gây chấn động không nhẹ lên hắn. Hai người gần như dính sát vào nhau nên nàng có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run nhè nhẹ.
Sau đó, tay hắn nhanh chóng lướt từ trên mặt xuống, tay trái đặt trên bả vai nàng còn tay phải thì vén y phục nàng lên, trượt vào trong cái yếm. Hô hấp của nàng vì động tác này mà cứng lại, khẩn trương tới mức không dám thở. Tới khi hai tay hắn nắm lấy bầu ngực tròn trịa thì nàng rốt cuộc nhịn không được rên lên một tiếng. Trong bóng tối, thanh âm này nghe thực kiều mị, ngay cả nàng cũng phải hoảng sợ.
Một tiếng rên nho nhỏ của nàng dường như khiến hắn càng thêm cuồng nhiệt. Hắn ngang nhiên thăm dò cơ thể trắng ngần bên dưới lớp quần áo của nàng, lòng bàn tay hơi thô ráp vì những vết chai sần mỗi lần ma sát càng làm hô hấp nàng trở nên nặng nề, gấp gấp, bất lực.
– Hạ Tang, Hạ Tang …
Nàng vô thức kêu tên hắn; đột nhiên hắn rút tay khỏi người nàng, tay phải dùng chút lực đã bế nàng ngồi lên đùi mình. Nàng nghe thấy tiếng thở của hắn so với nàng càng dồn dập, hỗn độn; bàn tay nắm sau lưng đã đụng đến lớp y phục ướt đẫm của hắn. Nàng ngượng ngùng vùi đầu vào gáy hắn, mặc hắn kéo ngoại bào của mình trượt xuống cùi trỏ, lớp y phục hững hờ nằm trên cánh tay…