Mục lục
Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cát Tường?”

Người nọ biến sắc, cười lạnh, tay quơ lên mặt một chốc, gương mặt nam tử đột nhiên biến thành nữ tử nhẹ giọng nói: “Thính lực không kém!”

“Sao cô đến đây?” Tuyền Cơ nhất thời gia tăng cảnh giác.

“Tại sao lại đến?” Cát Tường nhếch khóe môi, “Nuong nương có phải nghĩ rằng Cát Tường đã chết? Vì ngươi mà bị hoàng thượng giết chết, dù sao Niên phi ngày đó cũng đã thấy, hoàng thượng vì ngươi mà giết nhiều người như vậy!”

Hai chữ “Ngày đó” cơ hồ bị nàng nghiến thật chặt, trong lời nói nồng đậm ý tứ châm chọc.

Thân hinhg Tuyền Cơ run nhẹ, nhưng không hề yếu thế, lạnh lùng cất tiếng: “Cho dù là hôm nay, chàng cũng sẽ không làm gì ta, nếu không còn chuyện gì khác, mời cô lập tức đi cho!”

“Sao lại không có chuyện gì?” Cát Tường sắc mặt trầm xuống, nháy mắt lại khanh khách nở nụ cười, “Nương nương, cô cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?’

Tuyền Cơ đột nhiên nhớ đến viên thuốc vừa rồi, đến ngay cả tiểu hài tử cũng biết, thừ người lạ đưa cho tuyệt không thể ăn bậy.

Sau khi cả kinh, nàng không khỏi khẽ cười khổ, cũng không cảm thấy không thoái mái ra sao, chỉ là bụng vốn trống rỗng, thân thể gầy yếu đến cực hạn.

Cát Tường nhìn không chuyển mắt, nhìn kỹ sắc mặt nàng, kinh nghi, “Người đó nói viên thuốc có độc, ngươi như thế nào lại không có việc gì?”

Người đó vẫn là nàng? Tuyền Ki trong lòng cả kinh , trên mặt lại cười nhẹ hỏi: “Ai?”

Cát Tường cười lạnh, “Ngươi là người sắp chết, vậy có cần thiết phải biết không?”

Đêm nay nếu không ăn cơm, nàng rất có thể cứ như vậy mà chết đi, nhìn vẻ hung ác trong mắt Cát Tường, nàng biết, Cát Tường còn có toan tính khác.

Ý nghĩ mới lóe lên trong đầu, cổ lại đột nhiên căng thẳng, lập tức đau đớn không thể hít thở, ở Thương Thủy Hiên ngày đó, còn có Long Phi Ly cứu nàng, hôm nay không khí đang dần cạn kiệt, nàng vô lực giãy dụa.

Ngồi dựa trên giường, thân mình chậm rãi xụi xuống, mắt mơ hồ trở nên tối dần, chỉ nghe thanh âm tàn nhẫn của Cát Tường, “Ngài ấy không giết, ta sẽ giết, ta sẽ . . .. “

Tay quoe quào lung tung về phía Cát Tường, lại nghe được một tiếng thét kinh hãi, “Buông nàng ta ra!”

Áp lực trên cổ đột nhiên biến ,ất, trong tầm mắt mơ hồ nàng nhìn thấy Cát Tường bị một người đẩy qua một bên vách tường lao thất, hai thân ảnh mạnh mẽ dằng co.

Cát Tường lớn tiếng gào thét, “Ngươi điên rồi, điên rồi!”

Tuyền Cơ chỉ nhìn thấy thanh anh đang gắt gao áp chế một tử ảnh, nàng nghiên ngả lảo đảo bò xuống giường, muốn tìm người đến giúp.

Một tiếng thét chói ta, thanh ảnh thân hình co rút, chậm rãi ngã trên mặt đất, im lìm không động đậy.

Trên lưng y phục nội thị, lộ ra một thanh đao đầy máu. Chính là bội đao của những tên cai ngục.

Tuyền Cơ kinh hãi đến không thở nổi, nhìn tử ảnh đang ngã dựa vào bên mép tường.

Sao lại là nàng ta! Tuyền Cơ cả người chấn động, đối phương lại bò dậy, giật mình kêu một tiếng, bò qua người Cát Tường, đưa tay ôm chặt lấy nàng, hai cánh tay run lập cập vòng quanh người nàng, “Ngươi có sao không? Ngươi không làm sao chứ, ta . . . . giết nàng, ta đã giết người!’

“Như Ý, không, ngươi rốt cuộc là ai?” Tuyền Cơ run giọng hỏi.

Người này, đúng là Như Ý.

Không, đã không còn là Như Ý.

Nàng ta giống nàng, cũng là một u hồn đến từ thế giới khác!

Như Ý đột nhiên cười chua xót, nàng đang muốn nói chuyện, thì có tiếng buocs chân dồn dập từ của lao truyền đến.

Tuyền Cơ còn đang cùng Như Ý nắm chặt tay nhau, khiếp sợ, mờ mịt, không biết phải làm sao, những người đó đã nhanh chống đến trước mặt hai người.

Hắn đến đây! Còn có Long Tử Cẩm, Từ Hi cùng Thanh Phong.

Hắn rốt cục đã tới, trong lòng Tuyền Cơ buông lỏng, cả người khó chịu, lại mỉm cười sáng ngời, một cánh tay mạnh mẽ nâng eo nàng lên, nàng đang muốn dựa vào thân hình to lớn ấm áp kia, thì lại phát giác người nọ là Long Tử Cẩm.

Nàng ngẩn ra, nhìn về phía Long Phi Ly, đôi phượng mâu của nam nhân ấy đang chăm chí nhìn vào khuôn mặt Như Ý, lại thoáng nhìn lên trên, thản nhiên nói: “Ôn Như Ý, ngươi tới đây làm gì?”

“Chàng nghĩ rằng ta và nàng ta là đến để hại Niên phi nương nương sao?” Như Ý chấn động, cúi đầu cười khẽ hỏi lại.

“Cứu ca.” Long Tử Cẩm tràn đầy vẻ lo âu, tuyền Cơ đỡ cánh tay hắn, vội nói: “A Ly, Cát Tường muốn giết ta, là nàng đã cứu ta.”

Có lẽ vì cùng đến từ một thế giới mà mơ hồ sinh ra cảm giác quen thuộc, người ta cứu nàng, mặc dù đối với dung mạo trước mặt có phần kiêng kị, nhưng Tuyền Cơ không thể không giải thích.

Long Tử Cẩm kinh ngạc, Long Phi Ly mâu sắc thâm trầm, từ chối cho ý kiến. Như Ý sắc mặt tái nhợt, cười chua sót, nghiêng người ra khỏi của lao thất, nàng lật đật rời đi, dưới chân lảo đảo, ống tay áo màu vàng lóe lên, Long Phi Ly bắt được tay nàng.

Nàng bổng nhiên chấn động, bình tĩnh lại, mới thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Chẳng biết tại sao trong lòng Tuyền nụ cười chợt tắt.

******

Thi thể Cát Tường bị khiên đi, mấy tên cai ngục cũng bị đổi đi?

Tuyền Cơ không ngờ Cát Tường vậy mà lại chết ở đây, nàng kia ở hiện đại nhất định là chưa từng giết người, lúc này vì cứu nàng . . . .cảm thấy phiền muộn, nàng cười khổ, cả người vô lực, khẽ dựa vào mép tường, bọn người Từ Hi yên lặng đứng hầu ngoài cửa lao.

Long Phi Ly chắp tay sau lưng đứng trước mặt nàng.

Tuyền Cơ thế nhưng lại càng có cảm giác bất an không yên, nàng rõ ràng có một bụng nghi vấn muốn hỏi hắn, giờ khắc này, lại hoàn toàn không mở miệng được! Trong lúc này đây giữa bọn họ tựa hồ đột nhiên đã sinh ra một vách tường ngăn cách.

Do dự mãi, rốt cục vẫn phải lên tiếng, “A Ly, nữ quyến tướng phủ vô tội, bọn họ thậm chí không biết nam nhân của mình ở bên ngoài làm chuyện gì.”

“Mẫu thân của ta, bà ấy . . . . .”

Long Phi Ly đột nhiên xoay người, không hề lên tiếng, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái.

Cái nhìn này, lãnh lẽo vô cùng. Trong lòng nàng muốn biện giải, nhưng lại nói không nên lời, thảm đạm cười, tuy biết vô lý, nhưng vẫn mặc kệ ý niệm đó, ” Tiểu đệ của ta, nó vẫn chỉ là một đứa bé, dùng mạng của ta để đổi, được không?”

“Tiểu Thất, mạng của ngươi cho tới bây giờ cũng không phải là của ngươi, nếu như vậy, giao dịch này làm sao có thể thành đây?”

“Chàng nói cái gì?”

Lonh Phi Ly cười nhẹ, bàn tay vừa lật đột nhiên nắm lấy cằm nàng, “Tuyệt thực/ Ngươi muốn uy hiếp trẫm? Ngươi muốn thế nào tùy ngươi! Cho dù bây giờ có chết đi cũng không có gì khác biệt! Nếu không phải hoàng hậu cầu tình, đại hình ngay mai ngươi làm sao thoát được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK