Long Phi Ly ngẩn ra, nàng hiểu hắn. Hắn thản nhiên nói: “Ta đã từng giết rất nhiều người.”
“Ưm.” Nàng vẫn nhẹ nhàng cười, khẽ tựa vào trong lòng hắn. “Kẻ địch đã ở trước mặt rồi.”
“Đêm nay ta nhất định bảo vệ nàng an toàn rời khỏi đây, nàng có tin ta hay không?” Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng.
“Ngươi nói như vậy thì đối phương nhất định là rất lợi hại.”
Nàng đều hiểu hết. Long Phi Ly ôm chặt nữ tử trong lòng.
“Long Phi Ly, nếu có thể thì chúng ta cùng nhau đi, nếu không thể thì một mình ngươi đi đi.” Mũi Tuyền Cơ đau xót xé quần áo của mình giúp hắn bịt chặt vết thương không ngừng chảy máu, vừa cười nói: “Ngươi là hoàng đế thì nhất định có rất nhiều nữ nhân, thiếu một mình ta cũng không có vấn đề gì.”
******
Nàng không biết đối phương lợi hại cỡ nào chỉ biết là hắn sẽ che chở cho nàng. Trong lúc đánh nhau kịch liệt cánh tay của nàng bị bọn họ đâm bị thương, bọn họ cười nói hắn đã đến lúc nỏ mạnh hết đà. Khoảnh khắc hắn nhìn thoáng qua vệt máu trên cánh tay nàng, trong đôi mắt phượng của hắn hiện lên vẻ rét lạnh cùng thị huyết, kiếm của hắn đột nhiên lóe sáng lên như tia chớp giống như muốn chiếu sáng toàn bộ đất trời trong đêm đen tịch mịch. Nàng nghe thấy Mộ Dung Phái kinh sợ hét lên với Mộ Dung Lâm nói đó là chiêu thức đoạt mệnh của Danh Kiếm Sơn Trang có tên là ‘Sương Mai Trễ Đàm’… Hắn đâm ra bảy nhát kiếm làm bị thương đồng thời bảy người. Cái giá phải trả chính là hắn cũng bị đối phương bảy người đâm cùng số nhát kiếm. Sương mai trễ đàm là nói một cách hoa mỹ, nói thẳng ra chẳng qua chính là đồng quy vu tận.
Nàng cũng không biết Đào Nguyên thôn cách Đào Nguyên Trấn có xa lắm không, chỉ biết là sau đó người hắn đầy máu ôm nàng thi triển khinh công bay nhanh đi. Hắn nói được thì làm được, nàng thực an toàn có điều hắn lại sắp phải chết. Đến khi dừng lại, hắn vẫn cứ như vậy lẳng lặng đổ vào trong lòng nàng. Trên phố đèn đuốc tắt ngóm, đêm đã khuya. Hắn đã hôn mê nằm trong lòng nàng, kỳ thật nàng cũng đã không còn chút tinh lực nào nhưng hiện tại nàng vẫn chưa thể ngất xỉu. Nàng nghĩ là không cõng nổi hắn nhưng sau rất nhiều lần thất bại rốt cục nàng cũng khiêng được thân hình cao lớn nặng nề hơn nàng rất nhiều lên trên lưng nàng. Nàng không thể nhớ nổi đã gõ cửa bao nhiêu hiệu thuốc nhưng không có ai chịu chữa trị cho hắn mà đều nói là hắn đã hết đường cứu sống. Có ai lại không sợ người chết làm hiệu thuốc của mình mang tiếng kia chứ? Nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt nhưng nàng không dám để cho nó rơi ra, đôi khi chỉ cần một phút yếu đuối thì lập tức không thể tìm lại được dũng khí bất khuất dù biết rõ là tuyệt vọng.
“Long Phi Ly không được chết, ngươi chết rồi ta sẽ bỏ đi đó.” Nàng nói lung tung nức nở: “Ngươi nói với ta một câu nói được không, ta rất sợ hãi.”
Hắn nằm trên lưng nàng không hề đáp lại, nàng bèn tự mình cố gắng động viên mình. Hắn rất nặng suýt chút nữa đã từ trên thân mình gầy gò của nàng ngã xuống, nàng hít hít mũi đỡ hắn lại ngay ngắn rồi tiếp tục bước đi. Nàng cắn răng gõ cửa một y quán ở cuối phố, đã sắp hết rồi nếu ngay cả hiệu thuốc này mà cũng không chịu cứu hắn… Nàng cố hết sức đặt hắn xuống mặt đất, lấy tay lau dòng nước mắt rốt cục đã chảy xuống, gõ cửa dồn dập. Két một tiếng cánh cửa mở ra. Tuyền Cơ không nói lời nào lập tức quỳ xuống trước mặt nam nhân trung niên ra mở cửa. “Cầu xin ngài, van cầu ngài hãy cứu hắn đi.”
Nam nhân thấp bé nhíu mi liếc nhìn nam tử trên mặt đất rồi lắc đầu một cái thở ra nói: “Máu chảy nhiều như vậy rồi có cứu cũng không sống được.”
Hắn nói xong liền muốn đóng cửa, Tuyền Cơ rất đau lòng, tính tình quật cường nàng nhất đứng lên vội vàng ôm chặt cánh tay đại phu vừa khóc vừa nói: “Ta van cầu ngài, xin hãy cứu hắn…”
Đại phu cười lạnh trách mắng: “Đây rõ ràng người đã chết, chẳng lẽ cô muốn ta chữa trị cho một người chết sao?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tuyền Cơ tay chân lạnh lẽo, trong lòng bối rối lại vội vàng quỳ xuống liên tục khấu đầu: “Ta van cầu ngài.”
“Chuyện gì vậy lão Ngũ?” Một phụ nhân khoác áo choàng thò đầu ra.
Vị Ngũ đại phu kia nhíu nhíu mày “Không có việc gì, có một bà điên khiêng một người chết đến tìm đại phu thôi.”
Phụ nhân liếc nhìn Tuyền Cơ một cái thấy mặt mày nàng bị vết máu khô dính bẩn thì nói thầm: “Thật là đáng thương.”
Ngũ đại phu phất tay áo một cái nói: “Cô nên trở về chuẩn bị việc hậu sự đi.”
Một giọt máu từ trên trán chảy xuống rơi vào trong ánh mắt kinh ngạc của Tuyền Cơ đang quỳ trên mặt đất, Ngũ đại phu cùng thê tử đang định đóng cửa vào nhà thì một thanh kiếm sáng choang đặt trên cổ hắn, thanh âm lạnh lùng vang lên ở trước mặt: “Trị hay không trị?”
Hai người kinh hãi, Tuyền Cơ chấn động. Chỉ thấy Long Phi Ly một tay đặt lên trên cánh cửa một tay dương kiếm chỉ vào Ngũ đại phu. Toàn bộ y phục màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ thẫm không sót một chỗ nào.
******
Ngũ đại phu khẽ cắn môi run run dùng vải bố băng bó vết thương cầm máu cho nam tử trước mắt. Ngũ phu nhân ở bên cạnh nơm nớp lo sợ nhìn xem, hai người đều đã hành nghề y nhiều năm nhưng vẫn không thể không kinh hãi nhìn nhau, chỉ cần là con người có cảm giác thì sức chịu đựng đều có giới hạn, chỉ riêng hai vết thương trí mạng trước ngực của nam tử này đã đủ mang đến đau đớn không thể nào chịu nổi. Thương thế như vậy căn bản là không có khả năng sống lại.
Tuyền Cơ nhu thuận nằm trên đùi Long Phi Ly nhướng mắt nhìn không chớp khuôn mặt tuấn tú trắng như tờ giấy kia, tay hai người nắm chặt cùng một chỗ đặt trên đầu gối.
“Long Phi Ly ta nghĩ rằng ngươi…” Nàng rưng rưng nhỏ giọng nói ra nỗi sợ hãi của nàng.
Đôi môi khô xám trắng bệt nhẹ nhàng mấp máy: “Ta còn chưa thể chết được đâu, nếu những người đó đuổi theo ta chết thì nàng làm sao bây giờ?”