Mục lục
Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một vị phi tử bị phán tử hình, lại dám gọi thẳng tên tục của hoàng đế,

Hoàng đế đi tới nơi này lại là vì cái gì? Đêm tuyết rơi này đột nhiên trở nên quỷ dị.

Máu trên ngực áo đông tụ thành màu đỏ sậm, Trương Tiến nhất thời đã quên đau đớn, nhìn về phía màn che trắng tinh.

“Có thể không giết người này không?” Thanh âm sâu kín, theo nơi đó truyền ra.

“Lý do.” Hoàng đế từ từ nói.

“Hắn có ý ngăn cản.”

“Ồ?” Hoàng đế cười khẽ, “Lấy một đọ mười, không biết tự lượng sức mình, đáng chết.”

Một câu “Đáng chết” giống như có lực, tim Trương Tiến như bị bóp mạnh thít lại, nắm chặt ngón tay thì quyền.

Gió có chút lớn,mặt nước lại cuồn cuộn nổi lên gợn sóng, tựa hồ như hoa văn uyển chuyển ẩn hiện, giống như có ai đang thổi gió trên mặt hồ.

Bên trong, Niên Tuyền Cơ mơ hồ mỉm cười, “Hoàng thượng nói cũng có lý.”

Trương Tiến kinh hãi, căn bản không đoán ra ý tứ trong lời nói của Niên Phi, lại nghe nàng nói: “Khánh gia năm thứ mười lăm, hoàng thượng đích thân phong Trương Tiến làm thám hoa.”

Hoàng đế thần sắc không đổi, nói: “Vậy sao lại ở trong này?”

“Trương tiên sinh làm người ngay thẳng, Tuyền Cơ thầm đoán do tính tình không biết đút lót lên trên, không biết thỏa mãn kẻ dưới, mà đắc tội người khác.”

“Người khác kết bè đảng chia phe phái, hắn vì sao chỉ lo thân mình, không biết thời thế, đáng chết.” Nụ cười chợt tắt, giọng hoàng đế đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hắn từ lúc tiến vào vẫn giữ ngữ khí ung dung, tự tại. Lúc này, đột nhiên thanh âm trở nên cực kỳ uy nghiêm, oai vệ, Trương Tiến toàn than bất giác run rẩy.

Có tiếng cười nhẹ nhàng thoảng qua, là của Lăng Thụy Vương gia.

Thiếu niên áo lục Thanh Phong đứng ở chỗ có chút ánh sáng, Từ Hi đứng bên cạnh hoàng để, hai người họ vẫn cúi đầu nên hắn không thấy rõ sắc mặt của bọn họ, nhưng tiểng cười của Long Tử Cẩm lại giống như tảng đá đập vào lòng hắn, giống như đang cười nhạo hắn ngu dốt. Da mặt trắng noãn nhất thời đỏ bừng.

Lời nói của Niên Tuyền Cơ mơ hồ thấm vài phần sầu não.

“Hoàng Thượng nói những lời đó cũng có lý, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?”

Trương Tiến cắn răng, đột nhiên hướng nhà tù bên kia khấu đầu ba cái, nói: “Tạ nương nương khai ân, ơn này của nương nương Trương Tiến xin được khắc sâu trong lòng. Nhưng tiếc là hôm nay Trương Tiến nhất định phải chết, kiếp sau xin được kết cỏ ngậm vành* nguyện đền đáp đại ân.”

* đây là một điển tích của TQ: 1 người vì nợ ơn người khác đã tết cỏ làm bẫy, bẫy chân ngựa của quân địch muốn đuổi giết ân nhân của người này.

Tiếng thở dài tinh tế lại mang theo chút ý cười.

“Ta nhận đại lễ này của ngươi, hẳn là không thể không làm chút việc.”

Lời vừa nói ra Trương Tiến liền thấy rùng mình cười khổ. Chẳng lẽ nàng ta đã quên bản thân cũng sắp chết, còn có thể cứu người khác sao? Như này chẳng phải quá khôi hài sao?

Hắn chỉ cảm thấy da đầu run lên, tựa hồ có người thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nghi ngờ chợt nổi lên, là Thanh Phong, vì sao? Hắn âm thầm nhìn lại, đã thấy thiếu niên áo lục kia khóe miệng khẽ cười, nhưng nụ cười này nhìn kỹ lại lạnh băng mà mị hoặc.

Chết trân tại chỗ, ngón tay gắt gao nắm chặt lại , hắn nhìn Long Phi Ly đang khoanh tay đứng ở phía trước, gió tuyết thực lớn theo lối cửa sổ nhỏ thổi quật vào,vạt áo hoàng bào lại vẫn bất động.

Hắn có chút xúc động tưởng tượng ra thần sắc của hoàng đế, trong lòng lại đột nhiên thấy kinh ngạc

Cả nhà tù chớp mắt dường như rơi vào khoảng không trầm lặng, chỉ còn sót lại tiếng thở nặng nhọc của người đang cận kề cái chết.

Lúc này, Niên Tuyền Cơ đột nhiên nói, ”

Tuyền Cơ không thể ra ngoài, công công, phiền ông lại đây cầm vật này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK