Rốt cục hắn cũng đã chịu hạ cây bút trong tay xuống.
“Ngươi rốt cục đã xem xong rồi, thực mệt.” Tuyền Cơ phun một cái hạt trong miệng ra, lại duỗi tay lấy mứt quả lạnh.
Long Phi Ly nhíu mày nhìn nàng, vuốt ve quả mơ trên tay nàng, “Bữa trưa không thấy nàng ăn bao nhiêu hết mà toàn ăn cái này!”
“Ê,” Tuyền Cơ lại thò tay lấy.
Long Phi Ly đặt khay mứt trên bàn ra xa, một tay ấn bụngTuyền Cơ, Tuyền Cơ nhấp nhỏm ở trong lòng hắn vẫn không với tới cái khay kia.
Hắn nảy sinh ý trêu đùa, ấn chặt nàng xuống, Tuyền Cơ cố gắng không có kết quả đành phải bỏ cuộc.
“Nàng đã biết trẫm mệt thì hãy đấm lưng cho trẫm.” Người nào đó nhíu mày.
“Ai nói là ngươi mệt, ta là nói ta mệt đấy chứ.”
“Chỉ ngồi không ăn mứt quả mà cũng mệt mỏi à?” Người nào đó cười lạnh.
“Đó là động tác đòi hỏi yêu cầu rất cao đó, không tin thì ngươi ngồi ăn mứt hoa quả như vậy cho ta xem đi?”
Long Phi Ly chán ghét nhìn nhìn khay mứt quả lạnh ở trên bàn, “Ai đem đến vậy?”
“Mang lên chung với thuốc của ngươi, ngươi phụ trách uống thuốc, ta phụ trách ăn cái này, không lãng phí.”
Tuy nói là không hầu hạ hắn nhưng nói xong Tuyền Cơ vẫn lấy khăn lau tay, giúp hắn nhẹ nhàng bóp vai, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vì sao ngươi phải xem nhiều tấu chương như vậy?”
Long Phi Ly hơi hơi nhắm mắt, “Vì sao nàng phải hỏi nhiều vấn đề như vậy ?”
“Vì sao vừa rồi ngươi không để ý tới Ngọc Trí?”
“Vì sao buổi sáng nàng chạy ra ngoài?”
“Ê, ngươi trả lời ta trước đi, ta hỏi trước mà.”
“Nàng trả lời trẫm trước đi, trẫm vừa lòng thì sẽ trả lời nàng.”
Tuyền Cơ tức nghẹn, trên tay hung hăng đấm mạnh, “Ta đi ra ngoài là muốn cải thiện cuộc sống cho ngươi, tìm nha đầu của ta hỗ trợ một tay làm cho ngươi bữa cơm, không ngờ lại gặp đám người An Cẩn này.”
Long Phi Ly giật mình, hơi hơi cong khóe miệng, “Nàng chắc chắn là nàng biết làm chứ?”
“Ừh, phu tử của ta dạy, à không đúng, đây là nương của ta dạy.”
“Đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu cái tên phu tử có lẽ có kia, nàng làm bữa tối đi.”
“Ngày mai rồi làm, ta muốn trở về thăm hai đứa nha đầu kia.”
“Thăm xong rồi đi làm bữa tối, đêm nay nàng ngủ chỗ này.”
“Ta trở về cung ngủ.”
“Vậy nàng đừng trở về thăm nha đầu nàng nữa.”
“… Được rồi, ta thăm xong sẽ đi làm bữa tối, đêm nay cùng ngươi ngủ.”
“Ừh.”
Tuyền Cơ buồn bực, cũng không thèm giúp hắn bóp vai nữa, trở lại ngồi trong lòng hắn ngẩn người.
“Suy nghĩ cái gì? An Cẩn bị trừng phạt là đúng tội!” Ánh mắt hắn khẽ lạnh xuống.
“Ta không nghĩ đến An Cẩn, nhưng còn A Thi kia, ngươi chặt hai tay nàng ta, còn thảm hơn là giết nàng ta.”
“Ả ta trước kia từng đánh nàng, hôm nay chỉ là vừa đúng lúc.”
Tuyền Cơ ngẩn người, “Đó là chuyện trước kia ở Thu Huỳnh hiên, ngươi không nhắc ta cũng quên mất.”
“Trẫm không quên là được.”
“…”
“Vậy vì sao ngươi lại tha cho An Cẩn?”
“Nếu nàng không muốn tha cho nàng ta thì ta truyền chỉ giết chết nàng ta.”
“Không phải vậy.”
Long Phi Ly cúi đầu nhìn Tuyền Cơ, sắc mặt nàng còn đầy vẻ nghi ngờ, thản nhiên nói: “Ban cho hoàng hậu một nhân tình.”
“Không hiểu.”
“Nàng không cần hiểu.”
Tuyền Cơ hừ nhẹ một tiếng, “Không cần thì thôi, vậy vì sao lại đem ca cơ kia ban cho Nạp Minh và Long Chỉnh Văn?”
“Không ban cho bọn hắn chẳng lẽ ban cho Bạch Chiến Phong à?” Long Phi Ly cười nói.
“Ai, ta nói nhà ngươi có thể phúc hậu một chút hay không vậy, ngươi đem nàng ta cho đại ca của ta, muội muội ngươi sẽ liều mạng với ngươi đó.”
Long Phi Ly khẽ nhíu mày.
“Đừng nói ngươi chưa có nhìn ra nha.”
Long Phi Ly vẫn tiếp tục trầm mặc, không lên tiếng.
“Long Phi Ly, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào? Ngọc Trí nàng…” Tuyền Cơ nói xong lại dừng lại, thở dài.
“Để trẫm suy nghĩ đã.”
“Ừh.” Tuyền Cơ gật gật đầu, lại nói: “Trong cung tuy có không ít công chúa, nhưng ta biết ngươi chỉ quan tâm Ngọc Trí, cũng chỉ xem nàng là muội muội, bằng không ngươi sớm đã hứa gả nàng cho Nạp Minh hoặc là Phương Sở Phàm, ngươi cũng muốn tốt cho nàng.”
Long Phi Ly đột nhiên hỏi, “Nàng thấy thế nào?”
“Ta thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng nhất là Ngọc Trí và đại ca của ta thấy thế nào, A Ly, ta nói chuyện này ngươi đừng để ý nha.”
“Ừh.”
“Ngược lại ta cảm thấy Hạ Tang tốt lắm.” Tuyền Cơ cười khổ, “Đáng tiếc hắn…”
“Hạ Tang.” Long Phi Ly thản nhiên lập lại một câu rồi lại lâm vào trầm mặc.
Tuyền Cơ hơi thấy kỳ quái, nàng nghĩ rằng hắn sẽ giận dữ, dù hắn và Hạ Tang thân hậu, nhưng Hạ Tang…
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vì sao đem Uyển Nghi ban thưởng cho bọn họ?”
Long Phi Ly cười khẽ, “Không phải bọn họ, chỉ Long Chỉnh Văn thôi.”
“Vì sao?” Tuyền Cơ lấy làm lạ hỏi.
“Nạp Minh sẽ không muốn, mà Long Chỉnh Văn nhất định sẽ nhận.”
“Ngươi đã đoán chắc chắn như thế à?”
“So với Long Chỉnh Văn, tâm cơ Nạp Minh cũng không tính là sâu, hắn là người rất kiêu ngạo, cho nên tuyệt đối sẽ không nhận ca cơ kia, về phần thất ca của trẫm, lần đó hắn coi trọng xin tứ hôn nàng, hắn luôn băn khoăn trẫm sẽ canh cánh trong lòng, nhân cơ hội này nếu có thể chứng minh hắn không để ý đến nàng lắm, tiêu trừ sự cảnh giác của trẫm, cớ sao lại không làm?”
“Đó là vì sao hắn sẽ nhận chứ không phải vì sao ngươi ban cho hắn.”
“Tiểu Thất của trẫm đã trở nên thông minh rồi.”
Tuyền Cơ tức giận thưởng cho hắn một quyền, Long Phi Ly nhíu mày cười, “Có qua có lại mới toại lòng nhau, hắn đã mượn tay Sở Phàm dâng nữ nhân lên cho trẫm, vậy thì trẫm liền đem lễ vật này trả lại cho hắn.”
Hắn đột nhiên lạnh giọng, “Hắn muốn nàng, trẫm càng muốn khiến hắn có thể nhìn thấy nhưng vĩnh viễn cũng không chiếm được, cho dù được thì cũng chỉ có thể là một kẻ thay thế nàng mà thôi.”
“Long Phi Ly ngươi thật biến thái.” Tuyền Cơ rùng mình một cái.
Long Phi Ly chỉ mỉm cười.
Tuyền Cơ thấy hắn bị mắng còn thích thú, vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Mấy ngày nữa đi săn bắn gồm có đại thần, tần phi còn có… ngươi đã quyết định danh sách chính thức chưa?”