Điệp Phong nhanh chóng đỡ nàng ngồi dậy trên giường, đắp chăn lại cho nàng.
“Đây là đâu?” Tuyền Cơ ngạc nhiên hỏi.
Điệp Phong nhẹ nhàng nói: “ Là một khu biệt việt ở ngoại ô của hoàng đế”.
Một đáp án không thể không làm cho nàng giật mình, rốt cuộc sao lại thế này?
“Điệp Phong người ở đâu?”
Điệp Phong cúi đầu nhìn xuống, một lúc lâu sau lại dậm chân, nói: “ Chủ tử, bên ngoài có cháo, nô tỳ đi lấy cho người”.
Tuyền Cơ kinh hách, mặt đen lại, tốt xấu gì cũng là nàng anh dũng bị thương, khi tỉnh lại, không thấy mặt mũi người nào, người tỳ nữ bên cạnh cũng đang giận dỗi mình, trong ti vi cũng không hề diễn như thế này, tại sao đến nàng lại máu chó như vậy?
******
Năm ngày.
Tuyền Cơ gần như đã gặp hết những người chăm sóc, bảo vệ nàng.
Nhưng hoàng đế vẫn bặt vô âm tín.
Bóng đêm đen đặc, bên ngoài đang mưa. Có tiếng lách tách nước mưa rơi trên lá chuối vọng lại.
Tuyền Cơ cầm thanh gỗ chặn trên giấy : “Chữ như gà bới”.
Điệp Phong, tiểu Lã Tử, tiểu Song Tử, còn có mấy cung tỳ khác của cung Phượng Thứu cũng ở đây, nơi này giống như là một cung Phượng Thứu thu nhỏ vậy.
Nhưng càng đáng nhắc tới là Thôi nữ y, mỗi ngày đều tới đây thay thuốc cho nàng, sau đó cứ như gặp quỷ vội vã rời đi.
Hỏi Điệp Phong có chuyện gì xảy ra, thì nàng ấy lại lắc đầu liên tục nói không biết, chỉ nói hoàng đế yêu cầu mọi người phải chăm sóc nương nương cẩn thận.
Tuyền Cơ bực mình, nhưng đối với đám người Điệp Phong thì dù có dụ dỗ cũng không có hiệu quả, quở mắng trách phạt cũng không nói nổi, chỉ hơi bực mình, nóng nảy bọn họ liền vội quỳ rạp trên mặt đất, như vậy thì còn cách nào nữa chứ?
Dường như nàng vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tâm tư nam nhân đó.
Lại viết thêm vài nét, rồi vò nát tờ giấy ném xuống đất, ảo não nói, “Ngủ thôi.”
Điệp Phong tò mò nhặt tờ giấy lên, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ.
Lãnh khốc hoàng đế khí phi
Hoàng phi mặc prada
Hoàng đế ta muốn hưu ngươi*
(Vivi: ta đoán đây là tên những bộ tiểu thuyết TQ mà Tuyền Cơ đọc ở hiện đại, cũng là những nhân vật xuyên không như nàng)
…
“Điệp Phong tỷ tỷ, tỷ xem gì vậy?” Có vài nội thị bước tới.
Mặc dù có vài chữ kỳ lạ nàng xem không hiểu, nhưng khóe miện Điệp Phong vẫn run run, quở trách, “Ra ngoài đi, nương nương muốn nghỉ ngơi.”
Nhóm nội thị nối đuôi nhau bước ra ngoài, Điệp Phong đang muốn mang tờ giấy đại nghịch bất đạo này đem đi hủy sạch không còn dấu vết, thì trong chăn lại truyền ra tiếng nói rầu rĩ của Tuyền Cơ, “trở lại đây đi mà”.
Điệp Phong liền hiểu được Tuyền Cơ đang hậm hực trong lòng, lại nhớ tới việc đang truyền khắp trong cung, đau lòng thay Tuyền Cơ, liền lặng lẽ vô thanh vô tức đem tờ giấy đặt lại trên bàn nhỏ bên giường Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ không ngủ được, lấy chăn trùm đầu, khóe mắt có phần ẩm ướt.
Chuyện nàng làm vì hắn là cam tâm tình nguyện, nàng không hề nghĩ vì thế mà hắn sẽ đối xử tốt với nàng, nhưng đã năm ngày rồi, để nàng ở nơi này nhưng lại chẳng buồn quan tâm, vậy là ý gì.
Lo lắng bồn chồn, không biết đã qua bao lâu, trong phòng dường như có tiếng động nhỏ, nàng cả kinh, chẳng lẽ nàng lại gặp hắn trong tình huống như này ư? Có người vào? Là hắn sao?
Lật chăn ra, nàng khẽ gọi, “Long Phi Ly…”
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Nàng cười khổ, dịch ánh sáng ngọn đèn trên bàn, đưa mắt ngơ ngác tìm kiếm trên mặt đất.
Đột nhiên giật mình. Trước khi ngủ, tờ giấy kia còn ở đó…
Nàng bỗng chấn động, không mặc thêm quần áo, cứ như vậy xông ra ngoài cửa.
“Long Phi Ly”
Bên ngoài mưa vẫn rơi, vừa tối vừa lạnh, nàng đứng trong sân lớn tiếng gọi, mưa rơi ướt cả người, miệng vết thương trên tay bị nước mưa lạnh rơi vào rất đau.
Vết chém kia rất sâu, suýt thì dẫn nàng tới quỷ môn quan, mãi mới có dấu hiệu khép miệng lại.
“Chủ tử, người đứng ở đây làm gì vậy?”
Sau lưng, đám người Điệp Phong cầm ô, tóc tai bù xù bước lại, trên mặt đầy vẻ bối rối.
“Nếu các ngươi còn gọi ta là chủ tử thì đừng có đi theo.” Khuôn mặt ướt đẫm nước mưa, Tuyền Cơ có chút bực dọc, đẩy cửa chính đuổi theo.
******
Trời tối mưa to, cách đó không xa là một rừng chuối tây. Gần đó các nhà đã sớm tắt đèn.
Nàng kinh ngạc đứng trong mưa một hồi lau, lại bước đi lung tung khắp phía, giống như con ruồi bay vòng vòng.
“Long Phi Ly, có phải chàng không? Chàng ở đâu? Chàng ra đây!”
Nàng khóc, hướng vào khoảng không gọi loạn, mà đáp lại là tiếng mưa rơi đầy trời, giọt mưa rơi vào mặt thật đau.
“Long Phi Ly, Long Phi Ly.”
Nàng hướng loạn khắp phía gọi lung tung, mới đi được vài bước chân, không biết bị cái gì ngáng, té lăn ra đất, vết thương dường như bị bục ra, dòng máu nóng theo đó mà tràn ra, đau đớn.
Trời mưa, lại bị ngã sấp, máu lại chảy.
Đột nhiên Tuyền Cơ rất muốn cười, nàng cố gắng đứng lên, gằn nhẹ nói, “Long Phi Ly, ta chịu đủ rồi, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, trong lòng chàng, ta biết, cho tới bây giờ ta cũng chẳng là gì cả. Cùng lắm cũng chỉ là người giúp chàng tìm lại một túi gấm thôi, không phải sao?”
“Đủ rồi, ta chịu đủ rồi, ta sẽ không bao giờ thích chàng nữa, không bao giờ nữa…”
Nàng vừa khóc vừa cười, đầu óc hỗn loạn, thân mình mềm nhũn, vừa đứng lên lại ngã xuống.
Có gì đó xẹt qua trong mưa, lưng nàng đột nhiên nhẹ bỗng, bị ai đó kéo vào trong lòng.
“Điệp Phong…” Tuyền Cơ nhắm mắt lại, nức nở gọi.
“Điệp Phong có đủ sức để ôm lấy nàng như này sao?” Người tới thản nhiên hỏi.
Cơ thể chợt chấn động, hắn bị nàng ôm lấy. Tuyền Cơ lo sợ không yên, mở to mắt , liền rơi vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ này.
Hiện tại cũng giống nàng, trên người chỗ nào cũng đều ướt mưa. Từ xa, Từ Hi cầm ô lẳng lặng đứng yên.
Tuyền Cơ cắn răng cười lạnh, “Long Phi Ly, như này là sao?”
Long Phi Ly không lên tiếng, bế nàng bước nhanh về phía sân trước.
Tuyền Cơ lạnh giọng nói, “Thả ta xuống.”
Hắn vẫn không dừng chân, nàng ở trong lòng hắn ra sức giãy dụa…
Được một lúc nàng liền yên lặng, dường như đã không còn chút sức lực yếu ớt cuộn mình trong lòng hắn.
Long Phi Ly cả kinh, nhìn lại trong lòng, thấy đôi mắt nàng vừa hồng lại ngập nước, nghẹn ngào, hổn hển giận dỗi, muốn khóc cũng không khóc ra tiếng.
Hắn vốn quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, mà lúc này trong lòng lại không ngừng khẩn trương, cẩn thận đặt nàng đứng xuống.
Tuyền Cơ đứng không nổi, cố nhịn đau bước tới dựa vào tường, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cười nói:
“Không phải chàng muốn bỏ ta trong xó này tự sinh tự diệt sao? Nếu đã vậy thì xin đừng đến nữa, mời!”
Long Phi Ly cũng lạnh lùng cười, ánh mắt tối lại, nhìn tay nàng chỉ thẳng vào hắn, run run lại cương quyết.