Tuyền Cơ cũng ý thức được không ổn, bên ngoài xe ngựa—— rất yên tĩnh.
“Bên ngoài có người đến đây à?” Tuyền Cơ thấp giọng hỏi.
Long Chỉnh Văn gật đầu, “Nương nương đừng sợ, Chỉnh Văn nhất định sẽ bảo vệ nương nương an toàn .”
“Chúng ta phải đợi ở trong xe ngựa sao?”
Bên ngoài tĩnh lặng làm cho Tuyền Cơ càng trở nên bất an, Long Lập Dục và cả nhóm cấm quân đều bị khống chế rồi sao?
Lưng áo đột nhiên căng thẳng, Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, Long Chỉnh Văn rút bội kiếm ra, trong ánh kiếm lấp lánh nàng chỉ thấy nóc xe đã bị phá vỡ, hắn ôm nàng phá nóc xe nhảy ra ngoài, cùng lúc đó, một thanh kiếm sáng choang cắt qua màn che của xe ngựa, đâm thẳng vào trong.
Trên mặt đất toàn là những người đã hôn mê kể cả Long Lập Dục.
Phía trước có mấy người đang đứng, đều mặc cùng một loại trang phục, người cầm đầu cười lạnh, trường kiếm trong tay chỉa thẳng vào hai người.
Chẳng trách có thể nhanh chóng khống chế Long Lập Dục cùng cấm quân như vậy, Tuyền Cơ cười khổ, thì ra là cố nhân.
“Niên phi nương nương, lâu nay có khỏe không?” Nữ tử cười dài nói.
“Chào Mộ Dung cô nương.” Tuyền Cơ thản nhiên nói.
Nàng đã từng chịu đau khổ trong tay nữ tử này nhưng hiện tại vẫn không úy kỵ, ả Mộ Dung Lâm này tính tình tàn nhẫn, cho dù sợ hãi cũng không có tác dụng gì.
Nàng nén xúc động quay đầu liếc mắt nhìn Long Chỉnh Văn một cái, Long Phi Ly từng nói cho nàng biết Mộ Dung gia là do Long Chỉnh Văn sai phái. Hiện tại, Long Chỉnh Văn muốn bộc lộ dã tâm của chính mình rồi sao? Theo tình tính cẩn thận của Long Chỉnh Văn thì làm sao có thể như vậy chứ? Hay là bọn họ định giở trò gì đó? Bây giờ nàng cũng không thể làm gì, cũng chỉ có thể giả vờ không biết gì hết.
“Nương nương, ngài đoán xem hôm nay ngài còn có thể thoát được nữa hay không?” Mộ Dung Lâm cầm kiếm chậm rãi đến gần, nhíu mày cười.
“Mộ Dung cô nương, ngươi chắc chắn có thể đả bại thất vương gia sao?” Tuyền Cơ cười nói.
“Tại sao ngài nghĩ là hắn nhất định sẽ bảo vệ ngài?” Mộ Dung Lâm ngưng cười trong phút chốc, lạnh lùng hỏi vặn.
Tuyền Cơ nhìn về phía Long Chỉnh Văn, “Vương gia, có đúng vậy không?”
Long Chỉnh Văn ngắm nàng một cái thật sâu, Tuyền Cơ chỉ cảm thấy trên người tê dại, thân mình chậm rãi rũ xuống trong lòng hắn.
Long Chỉnh Văn cũng không để ý tới đám người Mộ Dung Lâm, ôm lấy Tuyền Cơ, đặt nàng vào trong xe ngựa, lại bước qua thăm dò hơi thở của Long Lập Dục.
“Chỉ là hôn mê thôi, ta không hề động đến hắn!” Mộ Dung Lâm nói.
Long Chỉnh Văn lạnh lùng cười, “Long Lập Dục cùng nhau tiến vào bãi săn, nếu hắn xảy ra chuyện thì người khác sẽ nói như thế nào? Long Phi Ly sẽ nghĩ như thế nào?”
“Cho nên không có mệnh lệnh của chàng, ta cũng không có động đến hắn.” Mộ Dung Lâm ném thanh kiếm trên tay, tiến lên phía trước, kéo cánh tay của Long Chỉnh Văn, dịu dàng nói.
“Vậy bây giờ nàng tới đây làm gì? Không phải nàng đang trên đường trở về Vong Ưu quận sao?”
“Chỉnh Văn, chúng ta không thể thả Niên Tuyền Cơ, lần này là một cơ hội tốt. Không phải chàng nói hoàng đế yêu nàng ta sao? Lần trước Long Phi Ly thậm chí vì nàng ta mà ngay cả mạng sống cũng không cần, nếu chúng ta giết chết nàng ta, Long Phi Ly chẳng phải bi thống —— ”
Long Chỉnh Văn thản nhiên cắt lời nàng, “Giống như Long Lập Dục, ta phải đưa Niên Tuyền Cơ an toàn ra khỏi đây, nếu nàng ấy gặp chuyện không may ở trong này, nàng cho rằng người đầu tiên Long Phi Ly giết sẽ là ai? Ta và Long Lập Dục đều không thể trốn tội.”
Hắn phất tay áo một cái, nói: “Nàng trở về đi, săn bắn vừa kết thúc thì ta sẽ cùng Nạp Minh vương tử tụ họp rồi tức khắc trở về quận.”
“Chỉnh Văn, với tài trí của chàng, ta biết nhất định chàng sẽ có biện pháp, ” Mộ Dung Lâm nhẹ nhàng cười, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, “Tiểu tiện nhân này đã hủy dung mạo của ta, sinh cơ hoàn lại bị nàng ta ăn mất, cả đời này ta cũng không thể nào khôi phục dung mạo.”
“Lâm nhi, theo như nàng vừa nói Niên phi chết thì Long Phi Ly sẽ như thế nào, đó chẳng qua đều là cái cớ của nàng thôi, căn bản là nàng muốn giết Niên Tuyền Cơ.” Long Chỉnh Văn khẽ nhắm mắt, nghiêng người lườm Mộ Dung Lâm.
“Đúng vậy!” Mộ Dung Lâm đột nhiên buông Long Chỉnh Văn ra, cười khổ nói: “Chỉnh Văn, ngày đó ca ca ta nói, ta còn không tin, nhưng hiện tại ta bắt đầu tin, dung mạo ả ca cơ kia rất giống Niên Tuyền Cơ, hôm đó chàng cũng không chạm vào ta, mà chỉ ở trong phòng ả, hàng đêm sủng ái ả, chàng thậm chí muốn ta và ca ca quay trở về quận, là không muốn ta ở trong này gây trở ngại chàng vui vẻ chứ gì.”
“Nàng vừa luyện tâm cổ xong, thân mình chưa thích hợp sinh hoạt vợ chồng.” Long Chỉnh Văn hơi không kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng không vui thì nàng có thể giết chết ả ca cơ kia!”
“Không!” Mộ Dung Lâm cắn răng, nói từng chữ từng chữ một: “Ta không giết ả! Ta chỉ giết Niên Tuyền Cơ. Chuyện ca ca ta không nghĩ ra, mấy ngày nay ta đã nghĩ ra.”
“Có một chuyện ta vẫn xem nhẹ. Nếu chàng không thương nàng ta thì ngày đó chàng có thể đem sinh cơ hoàn đổi thành viên thuốc bình thường rồi hạ cổ độc, chàng không nhất thiết phải lấy dung mạo của ta ra bồi thượng, lí do duy nhất là cái gì, chàng phải rõ ràng hơn ta! Trong cung truyền ra tin tức nói chàng từng thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, nghe nói dung mạo nàng kia tương tự như Niên phi. Bọn họ đều bị chàng lừa, người đó căn bản là Niên Tuyền Cơ có đúng hay không? Có điều khi đó chàng không biết nàng ta chính là Niên phi!”
“Tứ hôn ư? Vị trí vương phi chỉ có một! Nàng làm Vương phi của chàng vậy thì Mộ Dung Lâm ta đây là gì? Ca ca ta nói đúng, nam nhân đều muốn dành tặng thứ tốt nhất cho nữ nhân hắn yêu nhất. Hôm nay chàng muốn ta trở về Vong Ưu quận, cũng được! Chàng muốn ta giúp chàng làm gì đều được cả! Nhưng hôm nay ta nhất định phải giết Niên Tuyền Cơ!”
“Chỉnh Văn, không phải là chàng yêu ta sao? Vậy hãy để cho ta giết chết nàng ta! Chàng hãy ngẫm lại xem, nữ nhân này có thể giúp chàng làm chuyện gì? Ta lại có thể giúp chàng làm chuyện gì!”
Nụ cười trên khóe môi Mộ Dung Lâm chậm rãi nở rộ, sắc mặt Long Chỉnh Văn đạm mạc, khoanh tay đứng yên, không hề động đậy. Nàng liếc nhìn mấy tên thủ hạ một cái, mấy tên kia hiểu ý, cầm kiếm tiến về phía xe ngựa.
******
Một góc khác của bãi săn.
“Chàng định đi đâu?” Như Ý nhìn chằm chằm bóng dáng nam tử cao lớn tuấn tú trước mặt, cười hỏi, đôi mắt ửng đỏ, chân mày tái nhợt.
“Trẫm đi tìm nàng ấy, quy tắc nói không thể vi phạm việc đuổi bắt con mồi, nhưng không nói không thể tìm người.”