“Niên tướng, bổn vương đưa cho Người bản đồ bố trí, cần phải giữ kĩ thật tốt, một khi lộ ra ngoài..” Tả U vương cười lạnh,
Niên Vĩnh Hoa và Niên Tụng Đình cùng liếc mắt nhìn nhau, Niên Vĩnh Hoa cười nói: “Vương gia, bản đồ này, như ngài vừa chứng kiến, đã giấu ở ám thất trong thư phòng. Vài ngày trước, thám tử của hoàng đế và thái hậu đã tới đây, khi đó bổn tướng cùng Giả Vương gia đang mật đàm, trong thư phòng có một chỗ cất bản đồ giả cực kỳ tốt, nếu hoàng đế cầm bản đồ giả này, ngài nói thử xem______”
Tả U vương cười to: “Tuyệt diệu !Tướng gia thật cao minh! Nghe nói hoàng đế Khánh gia thiếu niên anh dũng trí tuệ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao lo lắng chu toàn được như ngài?”
Ngoài cửa, hai bóng đen ẩn nấp.
Trong đó, một người liếc mắt nhìn người còn lại.
Người sau vuốt cằm.
Ý bảo thả người, liền ẩn vào trong bóng đêm.
Người còn lại, nhẹ nhàng nhảy lên trên nóc nhà, xoay người, hai tay cầm mấy hòn đá vụn, đá cùng dược bắn ra, hơn mười người thị vệ đang đứng như tượng gỗ ở bên ngoài nhất thời như bừng tỉnh, đem toàn bộ tinh thần đề phòng nâng cao.
Toả hồn hương đã giải, người lại hoàn toàn không biết vừa rồi đã mất đi tri giác một thời gian.
Trên nóc nhà, hắc y nhân nhẹ nhàng nhấc một vài hòn ngói, lạnh lùng quan sát tình hình bên trong.
Người này là Thanh Phong, người vừa rồi rời đi là Long Phi Ly.
Trong phòng, mật đàm đã gần xong,
******
Một mùi thơm cây cỏ tưoi mát đưa tới mũi, làm át chế đi mùi hương mê ly kia.
Tuyền Cơ từ từ tỉnh dậy.
Mũi còn thoang thoảng mùi hương mê hoặc, nàng cảm thấy hơi kỳ quái, mùi hương này dường như phát ra từ cổ tay, nàng nâng tay lên, trên cổ tay buộc một dây tơ hồng có treo một hạt châu màu trắng, trong trẻo nhưng lấp lánh.
Đột nhiên phát hiện bên cạnh không một bóng người.
Nàng cả kinh, ở trong phòng trằn trọc, có chút tỉnh ngộ đã xảy ra chuyện gì….. Long Phi Ly đi ra ngoài, có người dùng mê dược đối với nàng, nàng vốn nên ngủ say bất tỉnh.
Nhưng có ai nghĩ đến, một hồi duyên phận, cứu cá chép.
Biển xanh rộng lớn, cá để lại ngọc.
Hạt châu trên cổ tay hình như có đặc tính đặc biệt, có khả năng ngăn chặn dược tính của mê hương.
Trong lòng nàng hỗn loạn, nếu người dùng mê hương là Long Phi Ly thì tốt, nếu không phải hắn, hắn đi nơi nào, có gặp nguy hiểm không?
Nàng cắn môi, tim đập càng nhanh. Càng nhanh, ý nghĩ phải tới một nơi làm sáng tỏ nảy lên, mạnh dạn tính toán rất nhanh.
******
Thư phòng tướng phủ.
Tay trắng như bạch ngọc, ánh nến đỏ leo lét, tấm bản đồ da dê hiện ra.
Từ lúc mấy người còn đang mật đàm, Niên tướng đã đem bản vẽ cất giấu ở trong này. Hắn vẫn theo dõi ở phía sau, ghi nhớ cách mở cơ quan cất giấu.
Ánh mắt kiên định.
Nước không thể mất. Hưng thịnh, dân chúng còn khổ, nước mất, dân chúng càng khổ hơn.
Cửa sổ thư phòng mở rộng, pháo hoa lấp lánh trên bầu trời đêm.
Long Phi Ly rùng mình, đây là tín hiệu của đám người Thanh Phong , có người đang đi tới phía này.
Rất nhanh nhìn lướt qua tuyến đường hành quân, bố trí binh lực trên bản đồ da dê.
Tiếng bước chân vội vàng càng ngày càng tới gần.
Hắn coi như không nghe thấy, tiếp tục cố gắng nhìn kỹ rồi ghi nhớ.
Người, đã tới cửa.
Khoé miệng khẽ cong, ngồi yên lặng ở vị trí, đem đặt tấm bản đồ về chỗ cũ, che cơ quan lại như ban đầu, đem tấm da dê ở chỗ khác cất vào trong lòng, xoay mình ẩn nấp bên cửa sổ.
Cánh cửa khẽ đẩy ra, hắc y nhân nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa sổ.
******
“Cha, nơi này quả nhiên đã có người tới!” Sắc mặt Niên Tụng Đình trầm hẳn xuống, khoé miệng lập tức giương lên “Không thấy bản đồ”.
Liếc mắt về giá sách trên vách, Niên tướng cười lạnh, “Lấy tốt lắm, mặc kệ hoàng đế hay là thái hậu, lấy đi bản đồ giả này, bố trí biên phòng tất nhiên sẽ loạn, bọn họ sao biết được còn bản đồ bố trí binh lực thật sự vẫn được ẩn giấu trong phòng này”.
Sát ngoài cửa thư phòng, ánh mắt Long Phi Ly khẽ đanh lại.
Niên tướng, trẫm mang bản đồ giả này đi, ngươi sẽ yên tâm? Bản đồ thực…..đã ghi nhớ toàn bộ.
Hắn nhanh chóng nhìn kỹ vệ binh bốn phía đang đứng gác, đang định rời đi, một bóng đen nhanh nhẹn phi tới bên người hắn. Mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào mặt.
Ngón tay phủi nhẹ, đem thân kiếm văng ra, thanh kiếm bật ra, súyt rơi xuống.
Không có nội lực thâm hậu không thể làm được điều này, người tới dường như cũng không dự đoán được thân thủ của hắn lại cao cường như thế, lập tức cười lạnh, thay đổi thế kiếm, mũi kiếm sắc bén loé sáng, hướng xuống thân người hắn lao tới.
Long Phi Ly nhíu mi, gặp cao thủ, _____người này rốt cuộc là người của thái hậu hay là người của Niên phủ, hay là người khác? Cố tính xuất hiện trong lúc nguy cấp này? ngư ông đắc lợi?
Trong lòng so đo, nhưng thân pháp không chút nào chậm trễ, vừa né vừa cố chạy đi, đã tránh được mấy chiêu trí mạng của đối phương. Võ công của hắn cực cao, nếu là bình thường, chỉ cần hơn mười chiêu đã có thể bắt được địch nhân,không phải việc khó khăn, nhưng hiện tại….nếu để cho đám thị vệ kia chú ý, thì thực sự là phiền toái lớn.
Người nọ thấy không chiếm được thế thượng phong, càng càng càng ra chiêu ngoan tuyệt, ánh kiếm loé sáng, nhưng hắn cũng là người thông minh, móc ra vài viên đá trên tay, vừa đồng thời công kích Long Phi Ly , vừa đồng thời ném đá, vang lên những tiếng nổ lớn.
Vốn dĩ hai người so chiêu ở góc tường, thị vệ xung quanh còn không biết, lúc này, tất cả đều chạy tới.
“Có thích khách”. Bóng người vừa loé ra, đã có người lớn tiếng hô lên.
Cửa thư phòng chợt bị mở tung ra, Niên Vĩnh Hoa và Niên Tụng Đình nhanh chóng bước ra, sắc mặt cả hai đều nghiêm trọng, liếc mắt nhìn thị vệ, Niên Tụng Đình đã nhanh chóng phi thân tới bên ngoài vòng vây của thị vệ, lạnh lùng chỉ huy tình hình.
“Bảo vệ tướng gia”. Đèn đuốc sáng trưng, càng ngày càng nhiều thị vệ từ các nơi chạy tới.
Niên Tụng Đình cười lạnh nói: “Người đâu, bắt cả hai người này lại cho bản tướng quân”.