Long Tử Cẩm hai mắt đỏ thẫm, cả giận nói: “Bổn vương trao đổi cùng các ngươi!”
Mộ Dung Lâm mừng rỡ liếc Như Ý một cái, cười duyên liên tục : “Giang sơn mỹ nhân, thì ra quan tâm tiểu mỹ nhân này không chỉ có mình Hoàng Thượng, nhưng mà ta cần cánh tay của Lăng Thụy Vương gia làm chi chứ?”
Trong giọng nàng còn có chút bỡn cợt, ngay lập tức lại lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng động thủ đi.”
Sắc mặt Như Ý trắng như tờ giấy, nước mắt rơi đầy mặt lẩm bẩm nói: “Hoàng Thượng không cần không cần… Sao ta lại hoài nghi người chứ?”
“Xin Hoàng Thượng cân nhắc!”
Mỹ nhân như ngọc, kiếm khí thì lại sắc bén, Long Phi Ly đã rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Đám người Hạ Tang nhìn nhau vừa sợ vừa vội, trong lòng lo lắng vạn phần. Trong chớp mắt tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Tuyền Cơ không có quỳ.
Mắt nhìn một lượt khắp bốn phía, cạnh vách núi đen còn có thi thể bọn ba người lão Tam; sói con cùng Bạch Tử Hư sớm đã không còn bóng dáng. Sói con… cũng không biết ra sao, có lẽ vừa rồi nàng không nên quay trở lại.
Cho dù hận nhưng lại vẫn yêu, làm sao có thể nhìn thấy hắn gặp khó khăn khổ sở?
Long Phi Ly,hãy để cho ta làm đố phụ của ngươi một lần cuối đi.
Một lần cuối cùng.
Mộ Dung Phái, Mộ Dung Lâm gắt gao nhìn chằm chằm kiếm trong tay Long Phi Ly.
Ánh kiếm diễm lệ, tay trái Long Phi Ly giơ lên. Một cánh tay tái nhợt nhẹ nhàng đặt lên cánh tay phải của hắn.
Long Phi Ly hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp : “Tiểu Thất buông tay ra.”
Tuyền Cơ cười: “Không cho phép.”
Nàng vừa nói xong, Long Phi Ly đã nâng nhẹ tay áo đẩy nàng ra.
Tuyền Cơ lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nàng ổn định thân hình lạnh lùng cười “Nàng ta đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao?”
Ánh mắt Long Phi Ly trầm xuống “Đừng lộn xộn.”
“Ta đây là cái gì?”
Bước vài bước trở lại bên người hắn, Tuyền Cơ lại nắm quần áo nam nhân, cả giận nói: “Không được chặt, không cho chặt, ta không cho phép ngươi vì nàng ta mà làm như vậy.”
Mộ Dung Lâm cùng Mộ Dung Phái liếc mắt nhìn nhau một cái. Mộ Dung Lâm cười lạnh “Tiểu nương tử ghen tị rồi. Hoàng Thượng, nhẫn nại của ta có hạn ngươi vẫn không động thủ chớ trách ta không khách khí!”
Ánh mắt dừng lại trên cánh tay đang nắm chặt ống tay áo của mình, sắc mặt Long Phi Ly càng u ám, cánh tay dùng tới nửa phần lực, Tuyền Cơ nhất thời bị đẩy ngã xuống đất.
Thì ra đây là mười bốn năm cảm tình, vô luận như thế nào nàng cũng không bằng.
Khóe mắt nhìn thấy thần sắc hắn hơi hơi không kiên nhẫn, trong lòng nàng bị hung hăng đâm một nhát. Tuyền Cơ cười khổ từ trên mặt đất bò dậy chạy tới phía trước cắn răng nói: “Ôn Như Ý đều tại ngươi, vì sao ngươi phải tới đây?”
Như Ý kinh ngạc nhìn nàng cắn chặt cánh môi.
Sau lưng tất cả mọi người khiếp sợ cực kì, tuy là đều hiểu rõ hiềm khích giữa Như Ý và Tuyền Cơ nhưng Như Ý luôn luôn bảo vệ Niên phi, ai lại nghĩ lúc này Niên phi lại làm như thế?
Long Phi Ly cả giận nói: “Niên Tuyền Cơ!”
Tuyền Cơ cũng đã đứng gần kề huynh muội Mộ Dung. Sắc mặt Mộ Dung Phái âm vụ, trường kiếm đã giơ ngang phía trước nàng, Mộ Dung Lâm rùng mình hơi hơi lui về sau, ngoài miệng lại cười nói: “Xem ra chúng ta lại có thêm đồng minh.”
Đồng tử Tuyền Cơ hơi co lại, Mộ Dung Lâm đã lui đến vách đá. Nàng cười lạnh nói: “Ai là đồng minh với yêu nữ nhà ngươi?”
Nàng nói xong lại hung hăng nhìn chằm chằm Như Ý.
Mộ Dung Lâm vốn sinh nghi, nghe Tuyền Cơ thờ ơ lạnh nhạt nói như thế nàng chấn động nhưng ngược lại thả lỏng tâm tình, hơn nữa Mộ Dung Phái ở bên cạnh cũng không hề để ý tới Tuyền Cơ mà chỉ ngoan lệ nhìn về phía Long Phi Ly.
Long Phi Ly xùy nhẹ mà cười, ánh mắt lãnh ngạo nắm chặt kiếm trong tay.
Cùng hắn ở chung cũng không bao lâu nhưng có khi Tuyền Cơ lại hiểu rất rõ ý tưởng của hắn, trong lòng cả kinh cười lạnh nói: “Long Phi Ly ngươi chặt hay không chặt tay, ta chỉ nói một câu thôi, nói xong ngươi muốn tự sát ta cũng không quản ngươi.”
Long Phi Ly cắn răng giận cười : “Nàng như vậy…, đáng chết… Là trẫm nhìn lầm nàng rồi.”
Tuyền Cơ cả người chấn động, tay chân lạnh như băng, cắn chặt răng nhìn nam nhân cười nói: “Đúng, ngươi quả thật là nhìn lầm ta rồi! Biết không? Chuyện hậu nhân Bạch gia ta cũng lừa ngươi. Hắn không phải ở quận Nhạc Dương, hắn ở quận Yên Hà.”
Tiếng nói vừa dứt nàng cũng không thèm nhìn tới Long Phi Ly, hướng về Mộ Dung Phái nhẹ giọng nói: “Không phải Mộ Dung công tử muốn thứ này sao? Tuyền Cơ cho ngươi.”
Dùng hết khí lực đem vật vẫn âm thầm giấu trong lòng bàn tay ném đi.
Ánh sáng ngọc quang sắc xảo lấp lánh ở giữa không trung, Mộ Dung Phái cả kinh nói: “Cẩm lý châu?”
Thân hình hắn bật lên một cái rồi lao vào trong không trung.
Ánh mắt mê hoặc trong không trung mờ ảo kia khiến Mộ Dung Lâm đột nhiên hơi kinh hãi, trong lòng nhất thời nổi lên bất an nhưng cũng đã muộn, một lực mạnh mẽ đánh tới vai nàng, nàng bị đau, thanh kiếm đang đặt trên cổ Như Ý theo bản năng liền đâm về phía trước.
Trường kiếm đâm vào vai Tuyền Cơ, nàng đau đớn cắn răng một cái cũng không tránh né, một tay ôm chặt Mộ Dung Lâm, một tay đẩy Như Ý về phía sau.
Gió lạnh ào ào gào thét trong lỗ tai, Mộ Dung Lâm sợ hãi tâm can tê liệt, thân mình nhanh chóng rơi xuống, trong tầm mắt đâu đâu cũng đều là vách đá lởm chởm, bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Ngay phía trên là nữ tử quần áo màu tím đang rơi xuống.
Cuối cùng trên đỉnh núi một thanh âm vang vọng mà cực kỳ bi ai ảm đạm giống như dùng hết khí lực cả đời dội vào tai mọi người.
—— “Long Phi Ly bảo trọng.”
Trong chớp mắt trái tim mọi người bị thắt lại.
Trong chớp mắt là bao lâu, có lẽ là thời gian từ lúc thân ảnh màu tím kia đến trước mặt Mộ Dung Lâm, là một khắc hay có lẽ ngắn hơn một chút .
Trong khoảng khắc nàng không chút do dự biến mất khỏi tầm mắt mọi người, có lẽ quả thật là từ lâu nàng đã quyết định đoạn tuyệt* (*nguyên văn là quyết tuyệt)cho nên đến cuối cùng mới có thể không có chút do dự như vậy.
“Không! Tẩu tẩu không cần!” Đang quỳ gối giữa mọi người, Ngọc Trí đột nhiên đứng lên thanh âm tê liệt hét to, lời nói còn nghẹn ở cổ họng thì nước mắt đã rơi ướt đẫm khuôn mặt.
“Tẩu tẩu. . . . .”
Như Ý ngã nằm ở bên cạnh vách đá, linh hồn giống như bị rút hết đi cũng không nhúc nhích, cho đến khi mọi người lại một lần nữa thất thanh kêu lên sợ hãi, nỗi sợ hãi kinh hoảng kia cắt ngang nơi chân trời, nàng rốt cục cũng thất thanh khóc rống lên.
Sắc trời sắp sáng, ánh hào quang đập vào màu áo trắng đang nhảy theo thân ảnh màu tím xuống vực.
Áo trắng như tuyết tay áo phiêu phiêu. Rốt cục cũng có lúc bỏ lại giang sơn cùng tất cả mọi người ở phía sau.