– Sao? Vấn đề của trẫn khiến hoàng tổ mẫu khó xử? – ánh mắt Long Phi Ly vừa lạnh vừa xa cách, trong lòng ôm Tuyền Cơ đi tơi trước mặt Thái hoàng thái hậu.
Nhất thời, Thái hoàng thái hậu giống như bị ai quất một roi vào lòng. Tiên đế vốn là người hiền từ, nhân hậu, sao lại sinh ra một người con như thế này? Chỉ cần nhìn liếc qua khuôn mặt kia cũng đủ nhận thấy mọi lời nói đều là những mũi tên nhọn hoắt, lợi hại. Bất giác, bà kinh hãi hơi lùi lại phía sau mấy bước.
– Xin hỏi lão sư. – Long Phi Ly chuyển tầm mắt đi, cất cao giọng hỏi. – Y theo luật lệ Tây Lương, kháng chỉ thì phải luận xử tội thế nào?
Lâm Tư Chính rùng minh, không ngờ Long Phi Ly lại hỏi mình như vậy. Ông khẽ nhíu mày rồi khom người nghiêm túc đáp:
– Nếu luận theo tội sẽ bị … giết!
Một chữ “Giết” kia bật ra khiến Thái hoàng thái hậu vừa giận vừa hãi, tay run run chỉ thẳng vào người Long Phi Ly:
– Ngươi muốn làm gì? Còn muốn vì một nghiệt phi mà giết hoàng tổ mẫu ngươi?
Cho dù Long Phi Ly không mở miệng nhưng tội danh kia đã giáng lên đầu Thái hoàng thái hậu một cách hợp lý. Tất cả mọi người có mặt chẳng còn đủ sức chịu đựng, liền đồng loạt quỳ xuống. Úc thừa tướng, Ôn Như Khải cùng nhiều trọng thần khác bước ra khỏi hàng, vẻ mặt nghiêm trọng:
– Mong hoàng thượng cân nhắc!
Khóe miệng thái hậu khẽ nhếch lên cất giấu một nụ cười khinh lạnh, giọng điệu phát ra cũng có vài phần đe dọa:
– Hoàng thượng, ngài sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo?
Úc thừa tướng dập đầu, lão lệ rớt ra, giọng khẩn thiết:
– Hoàng thượng, Niên phi dùng ta thuật nguyền rủa hoàng hậu; Thái hoàng thái hậu cũng chỉ muốn vì hoàng hậu đòi lại công đạo. Nếu hoàng thượng vì vậy mà trách cứ Thái hoàng thái hậu thì chỉ sợ thần dân trong thiên hạ nếu biết sẽ vô cùng thất vọng! Cầu hoàng thượng cân nhắc! – Úc thừa tướng dẫn đầu, một hàng dài các trọng thần cũng dập đầu theo, trăm người một lời bẩm tấu.
Long Phi Ly cười lạnh, đang định đáp trả thì tay áo bị người trong lòng kéo xuống:
– Đứng vì ta mà mâu thuẫn với bọn….
Tuyền Cơ chưa nói hết câu đã cảm nhận được cánh tay Long Phi Ly đang ôm mình chợt vòng chặt lại. Nàng ngẩn ra, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên liền bắt gặp vẻ mặt đau đớn, thâm trầm kia. Thế nên, nàng cũng không nói tiếp, cánh tay lặng lẽ vòng ôm thắt lưng hắn.
Thanh Phong nãy giờ đứng ngay bên sườn Long Phi Ly nên thấy rõ ràng mọi chuyện. Trong lòng hắn buồn vui lẫn lộn, sư huynh yêu nàng và nàng cũng vậy. Trong chuyến đi tới đế lăng lần này, sư huynh đã hỏi hắn chuyện đêm đó nên hắn cũng kể lại ngọn ngành. Hắn từng sợ, từng lo nhưng một khắc nói hết ra với sư huynh đã hạ tảng đá lớn trong lòng hắn xuống. Lúc ấy sư huynh đã hung hăng đánh hắn một quyền, còn rút kiếm chỉ thằng vào hắn mà nói: “Thanh Phong, nếu ngươi có thể như Bạch Chiến Phong kính nàng hộ nàng thì ngươi và ta vẫn là huynh đệ. Còn nếu ngươi đối với nàng có một chút chi tâm thì tình huynh đệ giữa chúng ta đoạn tuyệt, chính tay trẫm sẽ giết ngươi!” Nếu sư huynh muốn mạng của hắn thì hắn không nói hai lời sẽ giao nộp. Hắn biết sư huynh yêu nàng, dĩ nhiên hắn sẽ không tranh đoạt cùng sư huynh, chỉ cần nàng cũng chân thành yêu thương sư huynh. Chỉ là, sư huynh tín nhiệm Bạch Chiến Phong đến vậy sao?
Người cũng nhìn thấy rõ mọi cử chỉ của hai người còn có Như Ý. Lúc hắn cúi đầu nhìn Niên phi, đột nhiên nàng nhớ tới lời Long Tử Cẩm từng nói.
— Ôn Như Ý, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn ngươi như vậy!
Trong miệng đã nếm được vị mặn tanh của máu, giờ khắc này nàng chỉ muốn xông lên tách hai người bọn họ ra. Hắn nhìn Tuyền Cơ như vậy, hắn yêu Tuyền Cơ như vậy, vì nàng hắn thậm chí không tiếc đắc tội với trọng thần tam triều?
– Hoàng thượng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Không dùng quy không thành gia, không dùng pháp không thành quốc!
Chợt một tiếng nói cao vút vang lên từ phía cửa viện. Mọi người giật mình quay lại nhìn, người tới chính là Hạ Hầu Sơ không biết đã thoát đi tự khi nào, lúc này trở về cùng với một đám quan viên trẻ tuổi. Đây chính là thế lực mới do chính Long Phi Ly bồi tài, tuổi đời đều còn trẻ, chức vị quan tước còn chưa bằng các lão thần nhưng cũng đã có địa vị trong triều đường. Nhất tề quan viên trẻ cũng đồng loạt quỳ xuống, cất giọng hô to:
– Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!
– Đúng là quốc có quốc pháp, gia có gia quy! – Long Phi Ly cười rồi nụ cười cũng nhanh chóng tán đi, tầm mắt lại đảo quanh tất cả mọi người một lượt. – Hoàng tổ mẫu muốn trượng tễ Niên phi, đó là dùng gia pháp của hậu cung; trẫm thống trị Tây Lương trước nay đều tuân theo quốc pháp. Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu tuân theo truyền thống, quy củ mà trẫm lại làm ngược lại, khác nào miệt thị quốc pháp, còn gì là gốc rễ của một đất nước? Trẫm lập thủ dủ đã nói rõ, bất luận Niên phi phạm vào chuyện gì cũng phải đợi trẫm hồi cung rồi mới quyết định. Bất luận kẻ nào vi phạm thủ dụ này, chính là xúc phạm tới quốc pháp!
– Còn nữa, về chuyện hình nhân vải, trẫm muốn hỏi một câu. Nơi này có bao nhiêu người tin tưởng sự linh hiệu của loại bùa chú nguyền rủa này? Nếu tin lập tức đứng ra cho trẫm! Trẫm sẽ lập tức mời pháp sư về làm một hình nhân vải, viết tám chữ tên tự của trẫm lên đó. Nếu sau đó trẫm vô sự thì toàn bộ những người thờ phụng thứ yêu ngôn kia chờ trẫm hạ lệnh xử trảm! Thế nào? Có ai muốn đứng ra không?
Giọng điệu của hoàng đế dù rất nhẹ, rất trầm nhưng lại lạnh lẽo, sắc bén dọa người. Nếu nói tới mấy yêu thuật nguyền rủa này thì ai cũng nửa tin nửa ngờ, sao dám chắc chắn? Cả đám người cũng sớm bị những lời Long Phi Ly nói làm cho khiếp vía, một chữ “Trảm” đủ khiến toàn bộ ngừng hô hấp; thậm chí tĩnh lặng tới mức một cái kim khâu rơi xuống đất cũng nghe được.
Niên tướng thì cười lạnh suy xét, Hạ Hầu Sơ vốn có giao tình khá tốt với Niên Tụng Đình, thực không ngờ hắn lại chính là người của hoàng đế. Thái hoàng thái hậu thì mặt trắng bệch, cả người run run vì giận vì bất lực nhưng không thể nói một lời. Thái hậu thì nhướng mày, bà ta vốn định quy kết cho hoàng đế tội bất hiếu bất kính, muốn dạy hắn một phen nhưng bất thành. Bà ta đang tự ân hận, trước kia vì sao lại nghĩ tiện nhân Niên phi kia chỉ là một con dối ngoan ngoãn?
Long Phi Ly không nói nữa, xoay người lại giao Tuyền Cơ cho Đoạn Ngọc Hằng. Đoạn Ngọc Hằng và Thanh Phong luống cuống mỗi người một bên đỡ nàng. Mọi người không biết Long Phi Ly định làm gì, vừa sợ vừa nghi, ngay sau đó hắn cởi long bào ra, ném xuống đất, cao giọng tuyên bố:
– Pháp không thể phế nhưng hoàng tổ mẫu là tổ mẫu của trẫm. Trẫm lấy long bào này thay cho tổ mẫu! Lão sư, mời chấp hình!
Đánh long bào? Đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra từ khi khai quốc tới nay! Tất cả mọi người bị dọa đến ngây người. Lâm Tư Chính run run cầm cây gậy từ tay một cấm vệ quân, chầm chậm đi tới trước long bào màu vàng rực rỡ.
– Hoàng tổ mẫu, vì trẫm nhớ thương lão nhân gia ngài nên mới để ngài có thể tùy ý hồi cung nhiều lần. Có điều trẫm lại quên mất việc tuổi tác ngài đã lớn, ngài lại thích sự yên tĩnh nên Tĩnh Từ quan mới là nơi mà ngài nên ở lâu dài. Việc này cứ quyết thế đi, trẫm sẽ phái người hộ tống ngài trở về. – Long Phi Ly liếc nhìn Thái hoàng thái hậu, nhẹ giọng quyết định.
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu như già đi mấy tuổi trong chớp mắt, bà nhìn Long Phi Ly rồi đi tới trước mặt hắn, cười khổ nói:
– Hoàng thượng, ngài điên rồi! Có lẽ vì vậy mà ngài so với phụ hoàng ngài có tiền đồ hơn rất nhiều!
– Tạ hoàng tổ mẫu khích lệ! – Long Phi Ly bình thản đáp song mắt lại đặt tới một người, trong đôi đồng tử hiện rõ sự rét lạnh khát máu.