Động tác của hắn lại đột nhiên ngừng lại.
Tuyền Cơ mở mắt ra, đã thấy nam nhân ở trước mắt quỳ một chân xuống đất, mặt mày nhíu chặt, nhắm chặt mắt, thần sắc hết sức thống khổ, vết máu phía trên áo tựa hồ càng thêm đỏ thẫm, máu đã khô giống như lại muốn trào ra. Nàng chấn động, vội la lên: "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
"Tuyền Đệ không cần lo lắng." Hắn nhanh chóng đem y phục của nàng quàng lên, giật tấm vải trên mắt xuống.
Tuyền Cơ vẫn còn đang nghi hoặc, hắn đã ôm nàng vào trong ngực, vút lên không mà bay đi.
Hô hấp của hắn dồn dập, trong lòng nàng lo lắng, liên tục hỏi hắn, hắn lại chỉ nói không có việc gì, nàng cảm thấy hắn đang chịu nhịn cực đại thống khổ, là vừa mới cùng người đánh nhau tổn thương sao? Nhưng lại không giống.
Rốt cục, hắn ôm nàng rơi xuống một chỗ, nàng gần như không thể tin vào mắt mình trước cảnh tượng - - trong bụi cỏ phía trước một thân thể lăn lộn, là sói con của nàng.
Trên người nó thật nhiều vết thương to nhỏ, đập vào mắt mà kinh, máu đem một thân da lông xinh đẹp của nó đều thấm ướt, một chiếc cánh, bị người dùng đao chém bị thương, muốn tách rời ra khỏi thân thể. Giờ phút này, nó hai mắt nhắm nghiền thống khổ lăn lộn trên mặt đất, đôi mắt màu xanh nhắm chặt.
Nhớ tới duyên phận ngắn ngủi lại kỳ diệu cùng con tiểu thú này, Tuyền Cơ la lên thảm thiết, "Sói con.... Đại ca, ôm ta qua."
Bạch Chiến Phong cắn răng nói: "Nhất định còn có người của Long Chỉnh Văn ở chỗ này vừa mới đả thương nó!"
Hắn đã chạy thoát sao? Tuyền Cơ trong tâm trầm xuống, nhưng bây giờ cũng không thể quan tâm đến, chỉ bảo Bạch Chiến Phong ôm nàng đến bên cạnh sói con.
Nàng cắn răng, bất chấp tổn thương trên tay, muốn đưa tay đi ôm nó, lại cảm giác da lông nó đột biến dưới lòng bàn tay - -
Nàng gần như không thể nào tin nổi con mắt của mình: thú nhỏ lông trắng muốt, mắt xanh đã không thấy, mà chuyển biến thành, trước mắt bọn hắn là một nam tử quần áo trắng khỏa hồng, một đầu tóc trắng không trộn lẫn bất kỳ tạp sắc.
Hắn từ từ mở mắt ra, ánh mắt xanh thẫm.
"Thế nào lại là ngươi?"
Tất cả nhận thức vượt ra khỏi phạm vi có thể lý giải của nàng, tay không chần chờ chút nào, phủ đến trên mặt nam tử, rung động nói: "Sói con?"
"A Thất, là ta, ta là sói con của ngươi, cũng là Lưu Cảnh." Nam nhân khóe miệng nổi lên tia vui vẻ, đưa tay nắm phía trên tay của nàng, trong mắt nhưng lại một bộ bi thương.
Thống khổ, hốt hoảng trong lúc đó, Tuyền Cơ cũng không biết nói cái gì.
"A Thất, ta đột nhiên nhớ lại một đoạn trí nhớ... số mười tám phố Tây Ninh, ta và ngươi lần đầu gặp mặt."
"Lần đầu gặp mặt?" Tuyền Cơ lẩm bẩm nói.
"Trước khi trở lại Kỳ Viên, ta tại thế giới kia năm 2010 kỳ thật sớm đã gặp qua ngươi, hơn nữa đem ngươi đưa tới thế giới này, linh lực sau cùng hao hết, tại Tây Lương lần nữa trọng sinh." Trong tay ấm nóng đột nhiên bị mất đi, Lưu Cảnh rùng mình, thấy Bạch Chiến Phong đã ôm Tuyền Cơ về trong lòng, khẽ nhíu mi, cảnh giác theo dõi hắn.
"Ngươi sợ ta làm thương tổn nàng?"
Lưu Cảnh cười khổ, vừa muốn nói gì, phía trước Bạch Chiến Phong cùng Tuyền Cơ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, Tuyền Cơ thất thanh: "Sói con, Lưu Cảnh, hình dạng của ngươi tại sao cùng Bạch đại ca đồng dạng? Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?"
Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức hiểu ý - - linh lực của hắn thậm chí không cách nào duy trì biến ảo trước mặt, biến trở về bộ dáng vốn có. Dung nhan giống nam tử trước mắt như đúc.
Giống nhau như đúc, bởi vì hắn vốn là một phần hồn phách của nam tử này.
Nam tử này, kiếp trước là Tuyết Lang Vương, kiếp nầy là Bạch Chiến Phong.
Ngàn năm trước, Tuyết Lang Vương Tuyết Lưu Cảnh vì phong ấn lang tộc cùng bảo trụ hồn Tía Tô, dùng hết linh lực. Long Hạo để cho chúng thần trọng sinh, tự thân hao tổn quá lớn, trọng sinh về sau không dễ thức tỉnh, thậm chí cũng đã không thể thức tỉnh.
Hết lần này tới lần khác hai người trước khi chết, đã xảy ra một chuyện làm cho không người nào có thể dự liệu.
Tuyết Lưu Cảnh đến chết đều nhớ chính mình sau chuyển sinh, cũng như Long Hạo không cách nào thức tỉnh, đều không bảo hộ Tía Tô chu toàn.
Đến chết cũng không thể mất đi chấp niệm, vì vậy, trong thiên địa này lại có hắn ta. Hắn từ hồn phách Bạch Chiến Phong tách ra, có nguyên thần tuyết lang, nửa lực lượng của thần, thậm chí bảo lưu lấy tất cả trí nhớ A Tuyết, dùng một loại phương thức khác đi thủ hộ nàng.
Nếu thật muốn định nghĩa hắn rốt cuộc là ai, là cái gì, kế tiếp chính xác sẽ là ai? Kể cả chính hắn cũng không biết. Có lẽ, hắn bất quá chỉ là một cổ chấp niệm của A Tuyết.
Vũ trụ mênh mông, ranh giới thời không dọc ngang, lực lượng Long Hạo cùng ý thức từng người chúng thần, làm cho trọng sinh lần nữa tràn trề thần bí. Phân tán thời không, tách chia hồn phách.
Trọng sinh ngàn năm trước, Long Hạo cùng Phật Đà gặp mặt lần cuối, Long Hạo hỏi, sau khi sống lại có thể có kết quả cùng Tía Tô không?
Bên cạnh Thiên Trì, Phật Đà nhặt hoa cười, nói, con người, tính bổn thiện cũng tính bản ác, vừa thiện, vừa ác, biến hóa khó dò. Chính mình quyết định mối duyên cũ nhân quả, không hỏi thần Phật.
Trọng sinh về sau Tía Tô cùng Long Hạo bị phân ra sai thời không. Phật Đà tuân thủ lời hứa ngày đó, giao cho hắn Phật gia tiểu trát, nghịch chuyển thời không - - tình cờ gặp gỡ thương tiếc hồn phách ấu nữ Niên thị, Tía Tô liền mượn thân thể của nàng ấy, trở lại bên cạnh Long Hạo.
Phật Đà nói rõ, không thể bức bách linh hồn chuyển dịch thời không, phải là bản thân mong muốn.
Hắn biết rõ Chu Thất chuyển sinh thành Tía Tô thiếu tiền ngân hàng, mượn lần này biến ảo chuyện đòi nợ, lại mượn tin điện thoại di động dụ Chu Thất đến số mười tám phố Tây Ninh... Kỳ thật Vị Kính không giả, nhưng hắn cũng không mở ra Vị Kính, Vị Kính trong Chu Thất xem ở đầu đường Tây Ninh, là pháp thuật của hắn.
Trên thực tế, tách hồn phách ra há chỉ là A Tuyết, còn có Mạc Bính.
Tía Tô trở thành chính thê của Long Hạo, Mạc Bính hận hết sức. Tía Tô cứu nàng mà chết, hận cùng ân đan xen, Mạc Bính trọng sinh, lại phân tách thành hai linh hồn, một tại Tây Lương cùng Long Hạo gặp lại, là Như Ý. Một tại Trung Quốc, với Tía Tô cả đời hữu tình, là Truy Truy.