“Ta biết nơi hậu nhân của Bạch gia ẩn thân, ta dẫn ngươi đi ra ngoài tìm hắn.”
Ánh mắt Long Phi Ly vi liễm, đưa tay nựng khuôn mặt của nàng, “Nàng thật sự chính là nữ nhi của Niên thừa tướng sao?”
Tuyền Cơ biết hắn nghi ngờ, ngửa đầu mỉm cười, “Nếu ta không phải là nữ nhi của Niên thừa tướng thì ngươi nói ta là ai?”
Long Phi Ly đột nhiên xốc vạt áo của nàng lên, Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, ngón tay của hoàng đế lại mơn trớn bớt son nhỏ trước ngực của nàng, cách miệng vết thương chỉ chừng một tấc. Tuyền Cơ nhắm mắt lại, nàng có thể cảm giác được bàn tay hắn hơi lạnh, động tác cẩn thận.
“Phụ hoàng mở yến tiệc chiêu đãi quần thần đến chúc thọ, mẫu thân của nàng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, khi còn bé nàng từng theo cha mẹ tiến cung, trước kia trẫm đã từng gặp nàng, cũng xem qua cái bớt này của nàng.”
Tuyền Cơ tò mò, lại bật cười, “Ngươi khi đó mới có mấy tuổi, sao lại nhìn chỗ tư mật cỡ này trên người tiểu cô nương, thật sự là tên bại hoại háo sắc.”
Long Phi Ly nhíu mày cười, “Nhìn thì nhìn, dù sao nàng cũng là người của trẫm, không sớm thì muộn. Nàng khi đó ước chừng mới ba bốn tuổi, trong lúc dạ yến, trẫm cùng một vài hoàng tử giận dỗi liền lặng lẽ tránh đi. Lúc đó nhũ mẫu của nàng vừa mới dẫn nàng đến ngự hoa viên chơi đùa.”
Hắn dừng một chút, giống như nhớ lại chuyện gì đó, liếc nàng một cái.
Tuyền Cơ càng trở nên tò mò, luôn miệng thúc giục hắn mau nói.
“Nàng đái dầm ướt quần.” Hoàng đế bỡn cợt cười khẽ.
Tuyền Cơ ngẩn ngơ, vẻ mặt đen xì, lập tức cả giận nói: “Ngươi chửi mắng ta.”
Long Phi Ly cười nói: “Quân vô hí ngôn.”
Tuyền Cơ mặt đỏ tai hồng, “Trách không được ngươi chán ghét ta, thì ra là do ác cảm trước đây.”
Ngẫm lại vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ tới thì ra Tuyền Cơ cùng nam nhân này còn từng có loại duyên phận thế này, không khỏi khanh khách cười ra tiếng.
Cười làm vết thương không ngừng đau đớn, nàng đành nghiến răng nghiến lợi.
Long Phi Ly thấy khóe mắt đuôi mày của nàng tràn đầy ý cười, trong lòng không khỏi rung động, lấy tay đỡ cái ót của nàng, mặc cho mái tóc dày ân tán trên cánh tay của hắn hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: “Đó là trước kia.”
Nụ hôn ấm áp ướt át, Tuyền Cơ không có chống cự, trong lòng lại đạm mạc thê lương, rõ ràng biết bọn họ đã không thể quay trở lại, nhưng trước khi rời cung không thể làm hắn phật ý quá mức. Nếu để hắn biết ý tưởng chân chính của nàng, cả đời này nàng cũng đừng mong rời khỏi chỗ này.
Mái tóc của nàng bị hắn nắm trong lòng bàn tay, thanh âm của hắn thản nhiên truyền đến, “Khi đó, cả người nàng dơ bẩn, nhũ mẫu của nàng lại không mang theo quần áo, là Tam ca cởi ngoại bào ra đưa cho nàng.”
Tuyền Cơ thất thanh nói: “Tên Tử Trữ biến thái kia ư?”
Long Phi Ly gật đầu, lại nói: “Thất ca cùng Thập đệ cũng ở đó.”
“Cởi hết quần áo ra thay?” Mặt Tuyền Cơ tiếp tục đen thui.
“Ừ.”
“Long Phi Ly, chúng ta đổi đề tài đi.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút sâu lắng.
“Tiểu hài tử thì không có gì xấu hổ, hiện tại thân mình của nàng chỉ có trẫm có thể nhìn thấy.”
Tuyền Cơ xoay người tránh ánh mắt của hắn.
Nàng thật sự biết hậu nhân Bạch gia ở nơi nào ư? Hình như trên người nữ nhân của hắn có chứa rất nhiều bí mật, nhưng khiến cho hắn phiền chán là… Nàng đang kháng cự tránh né hắn!
Long Phi Ly nắm tay, áp chế sự tức giận phiền chán trong lòng kia, nhỏ nhẹ nói: “Muốn trao đổi cái gì?”
“Cửa cháy hại cá trong chậu. Ta cuối cùng cảm thấy, có một ngày ngươi có thể sẽ giết ta một lần nữa.” Tuyền Cơ cười nói.
Sự tức giận rốt cục bị nàng kích động mà bộc phát ra, Long Phi Ly cắn răng nói: “Trẫm sẽ không!”
Tuyền Cơ cũng không tranh cãi với hắn, chỉ nhìn đỉnh giường nhẹ nhàng nói: “Trước khi xảy ra chuyện ở Vực cung, ta cũng nghĩ là không.”
Ngữ khí của nàng lành lạnh, hắn vừa sợ vừa giận, hận không thể bóp nát nàng, nhưng dưới bàn tay là thân mình gầy yếu của nàng, chỉ riêng dải lụa trắng trước ngực của nàng cũng đủ kiến hắn đau xót, hắn cười lạnh nói: “Vậy nàng muốn trẫm làm như thế nào?”
“Long Phi Ly, ta muốn một đạo thánh chỉ của ngươi, bất luận về sau Niên Tuyền Cơ ta phạm tội gì, ngươi cũng sẽ không động đến một nô tài nào trong Phượng Thứu cung của ta!”
Tuyền Cơ xoay mạnh người lại, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt lại đầy ngập tức giận, nghĩ đến cái đêm cách đây hai ngày, nàng cả người đầy máu tươi ngã vào trong lòng hắn, suýt chút nữa đã mất đi nàng, hắn nhịn không được sợ hãi một trận, hắn thích nhìn bộ dáng quật cường lại sinh cơ bừng bừng này của nàng, gật đầu một cái thật mạnh, trầm giọng nói: “Được, trẫm đáp ứng nàng.”
Tuyền Cơ nhịn không được, che miệng cười, nếu không phải vết thương đau đớn, nàng đã sớm nhảy dựng lên, rốt cục đã lấy được thánh chỉ bảo trụ người trong Phượng Thứu cung! Nàng có thể trốn khỏi cung!
Chỉ là vạn vạn không thể ngờ sấm văn trên cuốn sổ con kia cuối cùng lại giúp nàng trốn khỏi cung.
Soái ca mắt lam nói, đây là ghi chú cả một đời người, thì hẳn phải là lúc người nọ viết ghi chú này tất cả mọi việc đã phát sinh rồi; nó rốt cuộc là ghi chú của ai trong số bọn họ?
Sau trăm ngàn năm xem lại, rốt cuộc là việc nàng trốn khỏi cung xảy ra trước hay là cuốn sổ con này có trước? Vấn đề gà và trứng cái nào có trước, lòng vòng một hồi cũng không thể nói cái nào là nhân cái nào là quả.
Nàng suy nghĩ nhất thời hoảng hốt, cho đến khi tay hắn vuốt ve mặt mày của nàng, nàng mới hoàn hồn, hỏi: “Vậy khi nào thì chúng ta xuất cung?”
Long Phi Ly nhìn nàng một cái, lại hỏi: “Nàng không chỉ biết hành tung của hậu nhân Bạch gia, nàng còn biết tên họ của hắn ư?”
Nàng lắp bắp kinh hãi, chính mình nhất thời sơ ý, không nghĩ tới Long Phi Ly lại chú ý tới chi tiết này.
Nàng cố gắng trấn định, nói: “Ta đã biết chỗ Bạch gia ẩn thân thì biết tên họ bọn họ thì có gì ngạc nhiên?”
Long Phi Ly cười khẽ, không nói gì, thật lâu sau, thản nhiên nói: “Vì sao thế nào cũng phải là chúng ta xuất cung đi tìm? Nàng nói cho trẫm hành tung của hắn, trẫm cho người đi là được.”