Giọng nói kia lanh lảnh như tiếng ngọc va vào nhau, mặc dù không lớn, nhưng lại rõ ràng vang lên.
Tuyền Cơ giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau đám nam nữ kia, một nam tử áo trắng đi tới.
Mắt hắn sáng như sao, mũi cao thẳng , trán cao rộng, nhìn cũng là một nam nhân tuấn tú. Nhưng so với Long Phi Ly lịch sự tao nhã thiếu đi phần yêu mị, lại có nét tang thương.
“Nơi này ngươi không có quyền lên tiếng”. Cô gái mặc áo hồng kia hừ lạnh, trong giọng nói có pha chút khinh thường.
Một vài người lập tức phụ hoạ, cười lạnh, nhiều giọng nói mỉa mai bắt đầu vang lên.
“Bạch Tử Hư, ngươi tới chỗ này làm cái gì, Bạch vô lại, ngươi chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, Bạch lưu manh.
Tuyền Cơ nhíu mày, người nam tử áo trắng này là ai?…Nhưng cũng mới phát hiện ra quần áo trên người hắn thật sự cũ nát, so với những chủ tử trong Niên phủ xa hoa thì thật sự khác biệt, lúc trước nàng nghe tiếng cười giễu cợt, có lẽ là từ hắn.
Bị người ta nhục mạ, thần sắc hắn vẫn như không có gì, chỉ nói : “ Con cá chép lớn như thế này, là điềm lành, giết đi nó, không sợ ảnh hưởng tới phúc khí của tướng phủ sao?”
“ Thư sinh tồi, ngươi biết cái gì?”
“Đây là dâng cho hoàng thượng và nương nương_______”
Cô gái áo hồng bĩu môi nói: “ Nhị ca, tam ca, các huynh tranh luận cùng hắn làm gì?”
Nàng cười miệt thị ,chỉ chỉ vài tên gia nô, nói “ Xách hắn đi đi”
Bạch Tử Hư cười lạnh lùng, vài tên gia nô đã cầm cánh tay hắn.
“ Dừng ta”. Giọng nói Tuyền Cơ hơi trầm xuống.
“Nương nương —— “
Mọi người kinh ngạc, một thanh niên áo gấm hơi thất sắc, nói : “ Tuyền Cơ muội muội, không phải ngày xưa muội cực kì không thích người này sao? “
Chắc hắn là Ngạc Lăng, dám gọi thẳng khuê danh Tuyền Cơ .
Hoá ra trước đây Tuyền Cơ chán ghét tên Tử Hư này? Hắn rốt cuộc là loại người như thế nào, xem ra không phải là người Niên phủ……Miễn cho khỏi sinh chuyện, Tuyền Cơ không muốn vướng vào chuyện không nên có, nói : “ Bản cung muốn ở đây một chút, các huynh đệ tỷ muội lui xuống trước đi”.
Nàng lại quay sang cô gái áo hồng cười nói : “ Muội muội không phải muốn dâng con cá chép này cho hoàng thượng và bản cung sao,? Ở đây bản cung cảm tạ mọi người trước, con cá này hãy giao cho bản cung xử trí đi”.
Lúc này mọi người cùng với cô gái áo hồng mới vui vẻ đứng lên, mặc dù không hiểu tại sao phải thả Bạch Tử Hư ra, nhưng mà Tuyền Cơ đã mở miệng, cũng không thể làm trái, rút toàn bộ nô bộc rời xuống.
******
Chỉ trong khoảng nửa khắc, bên hồ chỉ còn lại chủ tớ Tuyền Cơ , Bạch Tử Hư cùng với một vài tên gia nô cầm lưới.
Tuyền Cơ đi tới trước mặt con cá lớn kia, do dự một chút rồi xoa xoa cái đầu của nó.
Con cá chép kia ban đầu còn giữ vẻ mặt oán hận hung ác, lúc này lại không hề giãy dụa, chỉ lắc lư cái đuôi.
“Hồ này có thông với biển lớn ?” Nàng nghĩ nghĩ, hỏi một tên gia nô.
Nam tử kia cung kính đáp: “ Hồi nương nương, đúng vậy”.
“Thả nó trở về đi”. Tuyền Cơ cười, lại thản nhiên nói : “ các ngươi cũng lui ra đi”.
Nàng nhẹ giọng nói: “ Về sau phải tự cẩn thận một chút, đừng để cho trần thế quấy nhiễu, một đình viện nho nhỏ thế này, sao vui vẻ khoái hoạt bằng bốn biển bao la rộng lớn? Nếu muốn tự do, phồn vinh cùng tính mạng đều phải vứt đi hết a”.
Nàng làm như đang nói với con cá kia, nhưng lại giống như nói với nam tử, ánh mắt Bạch Tử Hư như ngưng trọng lại, nhìn thấy nàng đã xoay người, mang theo tiểu tỳ nữ phía sau đi về đình nhỏ ven hồ.
Váy tím khẽ bay như trăm hoa đang rủ xuống.
Một tiếng bùm vang lên, bọt nước bắn tung toé trên hồ, dưới ánh mặt trời long lanh ánh nắng.
Một vài tên gia nô thu lưới lại, hướng về thân ảnh màu tím vái chào, rồi nhanh chóng lui xuống.
Bạch Tử Hư cười khẽ, phất tay áo định rời đi, liền thấy trên chỗ con cá kia nằm, hai hạt trân châu khẽ sáng lên.
******
“ Nương nương, lần đầu tiên trong đời Điệp Phong nhìn thấy con cá lớn như vậy” Điệp Phong thở dài “ Không biết khi nướng lên có hương vị gì đây?”
Tuyền Cơ đang ngơ ngẩn để tay trên bàn đá, bị lời của Điệp Phong làm cho giật mình, vẻ mặt đầy hắc tuyến.
“ Niên Tuyền Cơ “
Một tiếng gọi đột nhiên vang lên, Tuyền Cơ sửng sốt, Điệp Phong bên cạnh đã nổi giận đùng đùng nói: “ Chủ tử nhà ta đã có lòng tốt cứu ngươi cho ngươi khỏi chịu nhục, vậy mà sao ngươi không biết lễ nghi phép tắc, khuê danh của nương nương để cho ngươi gọi loạn lên thế hả?”
Điệp Phong nói vừa nhanh lại vừa vội, nhưng từ ngữ phát ra lại cực chuẩn, Tuyền Cơ buồn cười, nghĩ rằng khi trở về có thể cùng Điệp Phong chơi đùa những bài vè nói nhịu, càng nghĩ càng buồn cười, khoé miệng không khỏi cong lên.
Bạch Tử Hư đang hơi nhíu mi lại, nhưng nhìn thấy má lúm đồng tiền như hoa của nàng, giống như không hờn không giận, lại như tan biến trong nháy mắt.
“Chuyện gì?” Tuyền Cơ hỏi. tránh để nam nhân này đi vòng vèo.
“Này, ngươi nhận lấy đi.”
Tuyền Cơ hơi hơi kỳ quái, nhìn theo tầm mắt hắn, đã thấy trên bàn tay trắng nõn đang mở ra, hai viên long châu lớn nhỏ lóng lánh trong suốt, như tinh hoa của trời đất, tự nhiên thấy lạnh cả người.
“Đây là cái gì?” Nàng tò mò đứng lên.
Bạch Tử Hư khoé mắt giương lên , nhìn về phía hồ nói: “ Là do cá chép để lại, con cá này to lớn hơn người, ánh mắt mang thần sắc, giống như là hiểu tính người, chắc là cũng đã sống trăm năm”.
“Hạt châu này chắc là do nội đan của nó biến thành cũng nên, mặc kệ có tâm hay là vô tình để lại, ngươi nhận đi, coi như là trả ơn cứu mạng nó, không muốn để nợ tới kiếp sau”.
Thanh âm Bạch Tử Hư réo rắt, có vài phần như châu như ngọc rơi xuống, lại vạch rõ ý thiện, cách nói năng bất phàm, Tuyền Cơ vừa nghe được nhất thời xuất thần.
Bạch Tử Hư thấy nàng không nói lời nào, nghĩ là nàng không vui khi thấy mình, nhíu mi cười lạnh, để hai hạt châu lên bàn, xoay người bước đi.
Lại nghe thấy sau lưng dồn dập tiếng bước chân Tuyền Cơ : “Công tử dừng bước”.
Lòng hắn khẽ lay động, chậm rãi xoay người lại.