Long Phi Ly cười lạnh, đột nhiên ho một tiếng, đôi mắt lạnh nhìn nàng chằm chằm, nhưng lại cực kỳ nóng bỏng giống như muốn ôm trọn lấy nàng.
Lúc này, Từ Hi đi tới, che ô giấy dầu lên trên đầu Long Phi Ly.
“Hoàng thượng, bảo trọng thân thể.”
Long Phi Ly lại vươn tay ra, chiếc ô trên đầu rơi xuống, hòa với tiếng mưa rơi lách tách bàng bạc trong khoảng không.
“Tuyền Cơ là người của hoàng thượng, nhưng ta thì không. Đã nói xong rồi, ta trở về ngủ, người cũng nên sớm trở về tìm mỹ nhân của người thị tẩm đi.”
Tuyền Cơ nhắm đôi mắt se sẽ đau lại, không để ý đến hắn, cứ vậy vịn men theo tường chậm chạp đi vào.
Bàn tay bên vốn buông bên sườn của Long Phi Ly nắm lại thành quyền.
Đưa nàng tới nơi này là vì gì, đêm hôm khuya khoắt đội mưa chạy tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì? Vì mảnh giấy rách viết loạn nàng ném một góc sao? Vậy mà hắn lại giữ cất vào trong ngực…
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy thắt lưng nhói đau, không ngờ người nọ vô thanh vô tức đi ngay sau lưng, ôm lấy nàng.
“Buông ra, khốn nạn, ngươi làm miệng vết thương của ta bị đau.” Nàng cả giận nói, đáng tiếc thể lực chưa hồi phục, lại bị mưa rơi làm nhiễm lạnh, tiếng hô lên chỉ là một giọng nói run run khàn khàn.
Mà Long Phi Ly lại chẳng buồn để lời nàng, nhanh chóng ôm chặt nàng trong ngực, bước về phía sân.
“Nô tài/ Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng.”
Trong viện, nhất thời mọi người đều quỳ xuống, thấy tình hình Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ thì vừa sợ vừa lo lắng.
“Cút!” Long Phi Ly lạnh lùng nói.
“Buông, Long Phi Ly, ngươi là đồ khốn nạn!”
Đám người Điệp Phong sợ đến mức rớt cả ô, ở trong màn mưa ngây người nhìn hoàng đế ôm nương nương đang một cước đá văng cửa phòng.
******
Tuyền Cơ bị hắn hung hăng ném mạnh xuống chăn đệm, Long Phi Ly phất tay, cánh cửa ầm một tiếng đóng lại, ngăn hết mọi thanh âm của dông tố mưa rơi bên ngoài.
Long Phi Ly nhếch môi, sắc mặt ngày càng âm trầm, vừa vung tay lên, ngọn đèn trên kệ gấm đầu giường liền rơi xuống.
Một vài viên dạ minh châu lấp lánh phát sáng trong phòng.
Tuyền Cơ hoàn toàn không biết nơi này có đặt dạ minh châu, một khắc này đột nhiên trở nên lung linh huyền hoặc, ngay sau đó lại đột nhiên thấy Long Phi Ly từng bước một tiến lại bên giường.
Ánh sáng mờ ảo khiến cho thân hình hắn trong bóng tối trở nên thật to lớn.
Tuyền Cơ bắt đầu sợ hãi. Là run sợ từ tận đáy lòng, lan dần ra tứ chi, thấm dần vào từng lỗ chân lông trên cơ thể.
“Ngươi còn ở lại đây làm gì…” nàng quật cường, không chịu yếu thế.
Long Phi Ly khép hờ đôi mắt, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó cười lạnh nói: “Không phải nàng muốn trẫm tìm nữ nhân thị tẩm sao? Đêm nay trẫm muốn nàng trở thành người của trẫm.”
Hắn vừa dứt lời liền vung tay kéo rèm xuống.
Đầu óc Tuyền Cơ trở nên choáng váng, trong lòng càng run rẩy lại càng tỉnh táo, nàng thấy ánh mắt đen sâu nóng bỏng của hắn dừng trên váy nàng.
Nàng không tự chủ được theo tầm mắt hắn nhìn đến chính mình.
Vừa rồi trong lúc lôi kéo, chiếc áo mỏng đã muốn bung ra một nửa, để lộ phía dưới xương quai xanh một mảnh da thịt trắng nõn như tuyết, cái yếm màu trắng bạc hơi lộ ra ngoài, tơ lụa xanh nhạt bị mưa làm ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, hai điểm trước ngực cũng bị làm lộ ra một cách đáng ngượng ngùng.
Tuyền Cơ đỏ mặt giật mình, vội vàng lấy tay kéo lại quần áo.
“Không còn kịp rồi.”
Theo tiếng nói trầm thấp vang đến, bàn tay ấm áp rộng lớn của nam nhân đã chạm tới quần áo nàng.
Tuyền Cơ hoảng hốt, hắn muốn làm gì, không phải hắn không muốn nàng sao?
“Long Phi Ly, đừng ép ta hận ngươi.” Nàng liều mạng lắc đầu, càng lùi sâu vào phía trong giường.
Tay Long Phi Ly siết chặt lấy cằm nàng, đôi mắt phát ra một tia âm hiểm lạnh lùng.
“Hận? Nàng không có tư cách này! Nàng là nữ nhân của trẫm, làm trẫm vui sướng là nghĩa vụ của nàng.”
Lời nói của hắn dần mất hút trong khuôn miệng nàng.
Hắn mạnh mẽ hôn lấy nàng, Tuyền Cơ sống chết giãy dụa nhưng lại bị hắn đưa tay giữ lấy, đè thấp đầu nàng xuống.
Nàng muốn tránh cũng không thể.
Hắn dùng sức mút lấy khiến nàng thấy môi của mình cũng bị buộc phải mở ra, có chút đau, nhưng trong đau đớn ấy lại sinh ra chút tê dại, nóng bỏng, rõ ràng là nàng cực hận hắn, nhưng lại không biết cách làm thế nào chống đỡ được.
Dường như hắn đã đạt được sự vui thích rất lớn, nhưng không thấy thoả mãn nụ hôn đơn điệu như thế này, nàng run run bên cạnh hắn, thân hình xinh đẹp nhỏ nhắn bị ép sát cạnh bên thân thể cường tráng của hắn, nàng hoàn toàn rơi vào trong lòng hắn.
Hạ thân đột nhiên truyền đến cảm giác mát lạnh, hắn đưa tay thăm dò nơi riêng tư tối mật của nàng, chạm khẽ, xoa nắn, ra vào.
Cơ thể nàng đã phản bội lại chính nàng.
Nhiệt độ lưu chuyển, mọi thứ trở nên mơ hồ. Nàng cả kinh phẫn nộ, nhưng lại quên mất phải giãy dụa.
Tay hắn còn ở bên trong đang làm những động tác tra tấn, mà nàng lại thất thần nhìn vào ánh mắt hắn.
Ánh mắt hắn, cho tới giờ nàng vẫn không thể hiểu.
Mà hiện tại nơi đó giờ lại có thể rõ ràng nhìn ra đang chìm trong dục vọng.
Chỉ vì muốn trừng phạt nàng, hay là trong lúc đó nổi lên dục vọng giữa nam và nữ? Rốt cuộc hắn muốn thế nào, đem nàng vứt bỏ ở nơi này, lại giữa đêm tối đến nhìn nàng?
Hay vì tờ giấy, tờ giấy viết loạn bị nàng làm nhàu nát là hắn lấy đi?
Đường đường là vua một nước, lại chỉ vì bị một tờ giấy chọc tức mà nửa đêm đến nơi hoang vắng này sao?
Nàng không biết hắn muốn sao, nhưng ngay cả bản thân cũng không biết chính mình muốn như thế nào.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, phẫn nộ, thở dốc, nghẹn ngào, rơi lệ…
Ngay sau đó, nàng thấy Long Phi Ly nhíu mày, yết hầu hắn hơi động, hắn mang theo hơi thở ấm áp hôn xuống ánh mắt nàng.
Rồi nàng nghe thấy giọng nói hắn nhẹ nhàng bên tai, “Đừng khóc.”
Âm thanh lành lạnh, lần đầu tiên nghe cảm thấy dường như có thể xuyên qua trăm ngàn năm, như tiếng chuông thánh thót, mang theo chút ấm áp rung động đáy lòng nàng.
Nhịn không được khóc nghẹn ngào.
Nàng run lên, tay hắn từ trên thân thể nàng thu lại, vuốt ve khuôn mặt nàng, và hôn nàng.
Cứ như vậy, hắn hôn lên từng giọt nước mắt tuôn rơi trên khuông mặt nàng, mà không ngại bẩn.
Dịu dàng như vậy, khiến Toàn Cơ có một loại ảo giác, dường như hắn chỉ như vậy đối với mình nàng, nàng đã thực sự trở thành người hắn yêu từ tận trong tim.