Huyễn nương vừa xuống sân khấu, toàn trường đèn đuốc chợt tắt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Không ít người trở nên kinh hoảng bật ra tiếng la.
Lúc này, trên sân khấu hiện lên một vầng sáng nhợt nhạt, tiếp theo ánh sáng nhu hòa kia dần dần khuyếch tán ra từng chút một, nhưng toàn trường vẫn là một mảnh tối đen.
Ánh mắt Vân Dương vốn đang mơ màng, Nạp Minh Thiên Lãng khẽ đẩy hắn một chút, thanh vội nói: “Mau nhìn kìa.”
Trong khóe mắt Vân Dương nhìn thấy Phong Chiến Bách ở bên cạnh đã ngưng mắt thật sâu nhìn lên sân khấu.
Trong vầng hào quang nhu hòa kia, một nữ tử mặc áo tím cầm đèn lồng trong tay chậm rãi đi ra. Thì ra vầng sáng bạc yếu ớt kia bắt nguồn từ ngọn đèn lồng trên bàn tay trắng nõn của nàng.
Ánh lửa rực rỡ từ ngọn nến tỏa ra đã bị chụp đèn trắng tinh nhẹ nhàng che bớt.
Khi nàng dừng lại trên sân khấu, đèn trong sảnh đột nhiên sáng lên nhưng cũng không phải là kiểu đèn đuốc sáng trưng như lúc đầu, chỉ là ở phía trên lan can lầu hai có một đám đèn lồng nhỏ lần lượt sáng lên.
Đèn lồng nhỏ tỏa ra ánh sáng phù phiếm mờ nhạt cũng đủ để nhìn thấy đồ vật lại mang theo một chút mông lung.
Không giống như lúc những mỹ nhân vừa rồi xuất hiện trong tiếng vỗ tay vang vọng, vị mỹ nhân này lại không có lấy một người vỗ tay, toàn trường yên tĩnh giống như tất cả đều nín thở, tựa hồ thanh âm nho nhỏ của một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Lúc này đột nhiên từ nơi nào đó vang lên một chuỗi tiếng đàn phiêu dật, cố tình nhìn khắp nơi cũng không thấy người đánh đàn. Khúc nhạc kia vang lên cho dù là trong sảnh có rất nhiều ng tinh thông âm luật cũng chưa có ai từng nghe qua. Trong âm điệu nhẹ nhàng có một phần đạm mạc, trong đạm mạc có một phần nhu hòa, trong nhu hòa có một phần bi ai.
Mỗi người đều nhìn chằm chằm nữ tử trên sân khấu, nàng cầm đèn lồng, đầu vẫn cúi xuống, tất cả mọi người đều có một loại xúc động muốn nàng ngẩng đầu lên để xem dung mạo của nàng nhưng không một ai thốt lên lời này.
Đang hết sức nghi hoặc, nữ tử thả đèn lồng trong tay xuống dưới đất, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy thân mình nàng sáng như ánh trăng, hình thêu trước ngực nhạt màu, quần áo màu tím váy lung lay nhè nhẹ, tay áo bằng lụa mỏng cùng màu, dây thắt lưng màu tím sẫm. Mái tóc đen tuyền vấn cao thành lọn cột kiểu đuôi ngựa, điểm một cây phượng trâm gắn trân châu và một thanh Nga Mi lớn màu bạc.
Nàng đeo một cái khăn lụa che mặt màu tím đơn sắc, khiến cho người ta nhìn vào chỉ thấy được đôi mắt tròn như trăng rằm, một đôi mắt hạnh. Đồng tử trong suốt liễm diễm rõ ràng không chứa chút sắc thái mị vũ nhưng lại hút hồn người khác.
Tiếng đàn kia vừa nổi lên được một chút lại mờ mịt tan biến, lúc này lại đột nhiên trở nên réo rắt như tiếng nước chảy róc rách. Tiếng ca lúc này đã hòa cùng âm nhạc.
‘Khi còn sống điều tốt đẹp nhất của ta
Chính là gặp chàng
Giữa biển người mờ mịt lẳng lặng ngóng trông chàng
Xa lạ lại quen thuộc
Cho dù một ngày không còn hơi thở
Nhưng không cách nào ôm được chàng
Nếu phải thay đổi thời gian không gian thân phận cùng danh tính
Chỉ mong nhận ra được ánh mắt của chàng
Ngàn năm sau chàng sẽ ở nơi nào
Bên chàng phong cảnh như thế nào
Chuyện cũ giữa chúng ta cũng không phải là tốt đẹp
Lại khó có thể quên như vậy
…’
Ca từ quá mức cổ quái, thậm chí có người không nghe được tử y nữ tử kia đang hát cái gì, lại vẫn chìm đắm trong giọng ca hòa cùng tiếng đàn kia.
Đột nhiên, trong sảnh có ai đó kêu lên một tiếng, một người, hai người… Cơ hồ tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn lên không trung tuyết trắng thình lình rơi xuống.
Chỉ thấy trong tay tử y nữ tử bông tuyết chậm rãi bay ra, một đám, hai đám, rất nhiều bông tuyết trong suốt trắng tinh phiêu đãng khắp nội sảnh, trong ánh sáng mờ ảo kia tuyết trắng bay tới trên người mọi người, giống như bầu trời đột nhiên đổ tuyết trắng xóa.
Chân mày Phong Chiến Bách nhíu chặt, tầm mắt không có cách nào dời khỏi thân hình nữ tử trên sân khấu, nàng nhẹ giọng hát, hai tay thi triển pháp thuật tạo ra bông tuyết, trong ánh sáng đơn bạc cũng toát ra bi thương. Hắn nắm chặt hai tay, một lát sau thì hốt một đám tuyết trắng trên mặt đất bỏ vào trong lòng mình.
Lầu hai.
Đoạn Ngọc Hoàn cùng Hạ Hầu Sơ quay lại bẩm báo, sắc mặt hai người đều hiện ra lo lắng, thấy Lăng Thụy Vương gia, Hạ Tang cùng Thanh Phong đều lẳng lặng ngậm miệng, sắc mặt hoàng đế thâm trầm, dán chặt vào sân khấu, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Bàn tay thon dài xinh đẹp siết chặt lan can, dường như dùn mười phần sức lực đến nỗi khớp ngón tay trở nên trắng bệt.
Tuyết trắng trước mắt hình như đột nhiên hóa thành bọt biển.
Tại Giao Nhân điện – bích ba cung điện dưới biển sâu…
Bóng dáng cao lớn của nam tử đi xa lại bị ai đó chạy theo giữ chặt thắt lưng.
Nam tử nhíu mi xoay người lại, lãnh đạm nhìn người chạy tới, trong mắt phượng hẹp dài chợt lóe lên tia không kiên nhẫn.
Nữ tử cúi đầu xuống, không thấy rõ dung mạo, thanh âm lại vui sướng run run.
“Hạo, vừa rồi chàng nói, đêm nay chàng đến đây gặp Tía Tô, có phải hay không?”
“Ừm.” Ánh mắt lạnh lùng rơi xuống tay nàng, hắn xoay người đi, tay nàng buộc phải rời khỏi thắt lưng hắn, buông thong xuống hai bên hông, dây lưng trên bộ y phục màu tím nhẹ nhàng lay động.
Hắn cưới nàng một thời gian, lại chưa từng chạm vào nàng. Trưởng lão trong tộc nói, Tía Tô rốt cuộc cũng là nữ nhi yêu quý của thượng đế, không thể để cho người có ý đồ nói ra nói vào.
Một khi đã như vậy, hắn tặng cho nàng một đêm!
“Vậy ta chờ chàng…”
Hắn trầm giọng cắt lời nàng, “Không cần chờ, nàng đi nghỉ ngơi trước đi, ta cũng không biết chừng giờ nào mới lại đây.”
“Chàng xong việc có khuya đi nữa cũng không cần vội, Tía Tô sẽ ở treo một cái đèn lồng ở trước cửa, chàng nhìn thấy thì biết ta chưa có ngủ…”
Nam tử liếc mắt nhìn một cái đèn lồng nàng đặt ở đó, cười lạnh nói: “Cả ngày nàng đều mang theo thứ đồ chơi này sao?”
“Nơi này tối.” Nàng nhẹ giọng nói.
Giao Nhân điện Long vương Long Hạo thưởng cho Long hậu Tía Tô là cung điện hắc ám nhất.
“Biển sâu vạn trượng đương nhiên không thể so với ánh sáng thiên cung, ủy khuất Tía Tô công chúa.” Long Hạo giọng điệu cười mỉa mai, phất tay áo rời đi.
Tía Tô nhìn theo bóng dáng của hắn cho đến khi khuất dạng mới yên lặng xách đèn lồng lên trở về cung điện của mình