Mục lục
Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ẩn Danh

“Ta vừa lạnh vừa đói, lưu lạc trên đường mấy ngày, chỉ nhờ một cỗ khí lực ngang ngạnh chống đỡ cuối cùng té xỉu ở cửa sau Niên phủ.” Như Ý thấp giọng nói: “Là người đã cứu ta, cho ta cơm canh cùng quần áo chống lạnh. Lúc trở về, ta gặp được tiên hoàng cùng Như phi cải trang xuất cung, bọn họ dẫn theo ta vào cung, sau đó Thái Hậu thấy mới hỏi Ôn gia muốn ta làm nha đầu, không có người, ta đã chết trong cái đêm tuyết đó, cũng không có khả năng gặp được tiên hoàng cùng Hoàng Thượng…”

Tuyền Cơ lảo đảo lui về sau liên tục mấy bước, trong đầu trống rỗng, ngón tay run run chỉ Như Ý, “Ơn ban cơm. . . . .đứa nhỏ kia là ngươi, không phải là hắn —— ”

Đúng vậy, ở rừng liễu ven hồ, hắn nói với nàng, Niên gia tiểu thư khi còn bé đã cứu một đứa nhỏ, nhưng hắn chưa từng nói đứa nhỏ kia là hắn, chỉ có nàng vẫn nghĩ đó hẳn phải là hắn…

Thì ra cũng là Như Ý, là Như Ý.

Vậy rốt cuộc xem như là cái gì? Trong cung hắn luôn bảo vệ nàng, bất quá là vì Tâm Y của hắn chịu ân của nàng, hắn thay Tâm Y trả lại phần ân tình này… Vậy đủ loại tình huống giữa bọn họ trong lúc đó rốt cuộc là cái gì?

Long Phi Ly, giữa ta và ngươi trong lúc đó rốt cuộc được xem là cái gì!

Nâng tay quệt nước mắt đi, nước mắt lại càng chảy ra lợi hại hơn, Tuyền Cơ nhìn về Thúy Nhi đang dập dầu dưới chân Long Phi Ly, cái trán trơn bóng sớm đã huyết nhục mơ hồ, vẻ mặt lẫn đôi mắt của tiểu cô nương đầy là máu… vẻ mặt của nàng giống hệt với tiểu nha hoàn ngày đó chịu trọng hình mà chết, mới mười năm sáu tuổi, vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi. Nhưng mà bóng lưng nam nhân kia lại cao ngất thẳng tắp, lãnh liệt không chút nào xúc động.

Liếc mắt nhìn mọi người một lượt, vẻ mặt mọi người hoặc ngưng trọng hoặc âm trầm, nhưng không hề có tha thứ.

Tối nay, trong sân này nàng thật sự cô độc …

“Như thế nào, Long Phi Ly, ngươi muốn ta chết, cũng không chịu quay lại liếc nhìn ta một cái sao?” Nàng gắt gao đè bụng lại, giống như muốn đem tất cả bi thương trong lồng ngực hét ra, có lẽ bởi vì đã dùng hết toàn lực, nói một câu giọng đã hơi khàn khàn.

Như Ý phủ phục người xuống, đầu chạm đất, giọng hơi nghẹn ngào, “Hoàng Thượng, xin buông tha nàng…”

Tuyền Cơ hung hăng lau nước mắt trên mặt, ánh mắt đau xót sắp không mở nổi, hét lên: “Như Ý, cô nợ ta đã hoàn toàn trả xong, ta xin cô không cần cầu hắn, để cho ta chút tôn nghiêm cuối cùng, được không, ta xin cô…”

Như Ý nhướng mắt kinh ngạc nhìn nàng, nhắm mắt lại, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.

Tuyền Cơ nhẹ giọng nói: “Nha đầu, lại đây.”

Thúy Nhi mặt đầy máu và nước mắt, lăng lăng nhìn bóng dáng lạnh lùng cứng rắn lù lù bất động của Long Phi Ly, lại quay đầu nhìn Tuyền Cơ, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên người Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ ôm nàng vào lòng, lấy tay áo giúp nàng lau vết bẩn trên mặt, cười nói: “Ngươi là một hài tử tốt, ta không nên lưu ngươi lại.”

Ôm cổ Tuyền Cơ, Thúy Nhi chỉ biết khóc, hơi thở phì phò, môi dùng sức cử động nhưng lại không nói nên lời.

Tuyền Cơ kề miệng bên tai Thúy Nhi, thấp giọng nói: “Nha đầu, nhớ kỹ: Bạch Chiến Phong ở quận Yên Hà. Đợi sau khi ta chết, ngươi nói cho Hoàng Thượng là ngươi biết Bạch Chiến Phong ở chỗ nào, ngươi có thể dẫn bọn hắn đi tìm người. Không được nói cho bọn họ địa điểm xác thực, khi đến quận lân cận thì nghĩ biện pháp bỏ trốn, đã hiểu chưa?”

Thúy Nhi lăng lăng nhìn Tuyền Cơ, nhất thời vẫn không có phản ứng.

Tuyền Cơ buông nàng ra, đứng thẳng lên nhìn nam tử áo trắng phía trước, nhẹ giọng nói: “Cất túi gấm của Tâm Y cho kỹ, đừng để rớt nữa, A Ly, Tiểu Thất chúc ngươi sớm ngày cứu được mẫu thân… Tiểu Thất từ nhỏ thân tình đơn bạc, cái loại cảm giác này ta biết …”

Nước mắt không thể ngừng rơi khiến bóng dáng hắn trở nên mơ hồ, nàng nâng cổ tay dùng sức lau nước mắt, nhìn thân mình hắn hơi hơi chấn động nhưng thủy chung không quay đầu lại.

“Cũng chúc ngươi và Như Ý cô cô bạch đầu giai lão.”

Một chữ cuối cùng bật ra, Tuyền Cơ nhìn về phía Từ Hi, hắn đang cầm kiếm đứng ở bên cạnh nàng, gần hơn ai hết, biểu tình trên mặt cũng ngoan độc hơn ai hết. Một bước hay là hai bước? Nàng cười, nhanh chóng tiến lên, nắm mũi kiếm cụp xuống kia đâm vào ngực chính mình. Nhát thứ nhất hơi đau, chỉ xướt da thịt, nàng cắn răng, năm ngón tay dùng sức nắm thân kiếm, hung hăng đâm ngập vào sâu trong thân thể.

Rồi ngã xuống một cái, đầy đầu ánh sao loang lổ, khung cảnh bi thương xanh thẳm, nàng cười cười, bên tai lại nghe giọng gầm nhẹ, là ai vậy? Nước mắt còn trong hốc mắt, qua hình ảnh phản chiếu trong khóe mắt nàng nhìn thấy sắc mặt mọi người lại thay đổi, so với khi nàng vừa đi ra thì phong phú hơn rất nhiều…

Nàng thấy thân ảnh nãy giờ vẫn ngoan cường cứng rắn xoay lại, tựa hồ không dám tin chuyện xảy ra trước mắt, trong chớp mắt đôi mắt hẹp dài không còn vẻ ngoan lệ khát máu nữa mà hoảng sợ thống khổ nhìn về phía nàng.

Không có ngã xuống đất… tay áo trắng tinh phiêu phiêu, thân hình hắn nhanh như tia chớp, ngay khi thân thể của nàng sắp sửa ngã xuống đất một khắc đã bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng.

“Tiểu Thất —— ”

Trên ngực máu chảy như suối, nàng đau đớn đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra nổi, chỉ có thể không nhúc nhích cuộn mình trong lòng hắn. Nàng nghe được tiếng hắn gầm nhẹ, ngón tay điểm vào mấy chỗ trên người nàng, che lại những chỗ đại huyệt cầm máu.

Bên cạnh bóng người xao xác, tiếng khóc, tiếng hét, đủ loại thanh âm loạn cả lên.

“Long Phi Ly, cho bọn họ tránh đi… Ta… Ta muốn nói với ngươi mấy câu.” Nàng nắm chặt quần áo của hắn, nói giọng khàn khàn.

Tuyền Cơ không có nhìn thấy đôi mắt của nam nhân ôm nàng sớm đã đỏ như máu tươi trên người nàng…

Máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ quần áo của nàng, khiến màu tím biến thành màu đỏ thẫm, giống như xiêm y xuất giá. Long Phi Ly đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Hoa Âm cung nhìn thấy nàng cười tươi như hoa, mặc một thân y phục đỏ thẫm bước vào, lúc giơ tay nhấc chân hình con bướm thêu trên cổ áo, tay áo giống như muốn giãy khỏi gông xiềng mà bay lên cao.

Nghe thấy thanh âm đau đớn mỏng manh của nàng, tim gan của hắn đều chấn động, cánh tay siết chặt nàng nhưng vẫn trở nên run run. Nâng mắt liếc nhìn mọi người một cái, mọi người đều im lặng trầm trọng lui ra, Hạ Tang chế trụ Thúy Nhi đang điên cuồng la hét…

Hắn đã phong tỏa đại huyệt chung quanh thân nàng, nhưng máu của nàng vẫn không ngừng dũng mãnh chảy ra.

Nàng còn có hài tử chưa thành hình trong bụng nàng sẽ chết.

Do hắn tự tay bức tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK