Tôi không dám ra mở cửa.
Tôi sợ người tới là Quý Vương Nhung, dù sao cô ta mới là vợ chính thức của Lục Nguyên Đăng.
Bình thường gặp ở ngoài còn không sao, nhưng gặp ở đây tôi có mấy cái miệng cũng không giải thích nổi.
Tôi cứ đứng sững nghe tiếng chuông cửa kêu một lúc lâu mà vẫn không có dũng cảm ra mở cửa.
“Sao không mở cửa?”
Lục Nguyên Đăng bước tới thấp giọng nói.
Khóe môi tôi giật giật không nói lời nào.
Anh liếc nhìn tôi rồi đi ra mở cửa, một người đàn ông mặc đồ tây đang đứng trước cửa, cổ còn đang đeo nơ, tạo hình này khiến tôi có cảm giác đang trông thấy nhân viên phục vụ ở nhà hàng tây.
Dù là ai, chỉ cần không phải Quý Vương Nhung là tốt rồi.
Tôi nghe thấy anh ta nói nhỏ với Lục Nguyên Đăng gì đó, sau đó đưa cho anh một cái hộp rất lớn rồi bỏ đi ngay.
Lục Nguyên Đăng xách cái hộp tới bàn ăn rồi quay sang nói với tôi: “Lại đây.”
Nghe anh gọi, tôi liền ngoan ngoãn chạy tới.
Anh mở hộp rồi lấy hai đĩa thức ăn bên trong ra.
Mùi thơm của đồ ăn từ bên trong ngào ngạt bay ra.
Đó là hai đĩa bít tết nóng hổi, hơn nữa còn là của quán Kobe Beef.
“Bít tết cũng ship được hả?”
Tôi nghi ngờ nhìn Lục Nguyên Đăng.
Nhà hàng cao cấp như thế có lẽ ở tận trung tâm thành phố, mà đây lại là vùng ngoại thành, lái xe chắc cũng nửa tiếng mới tới. Người vừa rồi có lẽ là nhân viên phục vụ của nhà hàng đó, nhân viên chạy tới tận đây ship đồ ăn, nhà hàng đó có vẻ dư người?
“Bình thường thì không được, nhưng ông chủ thì phải khác chứ.” Lục Nguyên Đăng thản nhiên nói.
Khóe môi tôi giật giật trừng mắt nhìn Lục Nguyên Đăng. Sao tôi lại quên người đàn ông này giàu nứt đố đổ vách, dù có nói là chủ của mấy nhà hàng tây hay truyền thống gì đó cũng chẳng có gì lạ.
Còn con nợ đang thiếu ông chủ hơn mười ba tỷ đây hoàn toàn không muốn nói chuyện với cái bụng kêu ầm ầm nữa, tôi ngồi xuống lấy một đĩa bắt đầu ăn.
Ở trước mặt Lục Nguyên Đăng, tôi cũng không cần phải giữ hình tượng, loáng cái phần bít tết đã vào bụng hết một nửa.
“Em có thể chú ý tướng ăn của em không hả?”
Lục Nguyên Đăng ghét bỏ.
Tôi ngẩng đầu liếc anh một cái rồi tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
“Phụ nữ trang điểm vì người mình yêu, em không thích anh, vậy em chú ý hình tượng làm cái gì.”
Lục Nguyên Đăng im lặng không nói gì nữa, anh cúi đầu chậm rãi ăn bít tết.
Anh ăn rất từ tốn, nhưng tôi biết không phải vì có tôi ngồi đối diện anh ấy mới giữ hình tượng như thế, chẳng qua tính anh ấy từ xưa nay đã vậy thôi.
Đột nhiên tôi nhớ ra hôm nay Lục Nguyên Đăng dặn tôi phải về sớm, nhưng tới giờ vẫn chưa nói với tôi lý do tại sao.
“Lục Nguyên Đăng, anh kêu em về sớm để làm gì?” Tôi hỏi anh.
“Không có gì.”
Anh thản nhiên trả lời, buông dao nĩa xuống rồi đứng dậy đi lên lầu.
Không ăn nữa à?
Anh mới chỉ đụng vài miếng thôi đó, không thấy lãng phí sao? Đã không đói thì gọi ship đồ ăn làm gì vậy.
Vẻ mặt tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lục Nguyên Đăng, tôi rất ghét việc anh bỏ phí đồ ăn.
Cũng vừa hay tôi còn chưa no, thế là lấy đĩa của anh qua chuẩn bị chén nốt phần còn lại.
Ăn được mấy miếng thì bỗng thấy Lục Nguyên Đăng đi xuống, trong tay còn cầm một chai rượu.
Trên tay tôi đang cầm cái nĩa cắm miếng thịt bò đang cắn dở, tôi xấu hổ nhìn anh, cảm thấy mặt mũi hôm nay coi như mất hết rồi.
Thì ra là đi lấy rượu vang, tôi còn tưởng anh không ăn nữa.
Tôi nhìn anh cười gượng, xấu hổ nói:
“Anh đi lấy rượu vang sao không nói một tiếng…”
“Thế nên…?”
Lục Nguyên Đăng nhíu mày nhìn tôi, tầm mắt rơi xuống miếng thịt bò trên tay tôi.
Thế nên… Thế nên tôi đã ăn luôn phần của anh rồi.
Trong lòng tôi mặc niệm.
Một giây sau, Lục Nguyên Đăng đã bước tới cướp lấy cái nĩa trong tay tôi, sau đó bỏ miếng thịt vào miệng nhai.
“Trả cho em.”
Trong đầu chỉ nghe ầm một tiếng.
Trên đó có nước miếng của tôi đó.
Tuy từng thân mật với Lục Nguyên Đăng hơn thế, nhưng anh ăn đồ tôi đang ăn dở vẫn khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Lục Nguyên Đăng lấy đĩa bít tết trước mặt tôi rồi thản nhiên ngồi xuống phía đối diện, vẻ mặt còn chưa hết thòm thèm.
“Ngon đấy.”