Nhược điểm!
Nhược điểm gì?
Tôi vừa định mở miệng hỏi rõ ràng, Thẩm Ninh cũng đã rời đi.
Thật ra tôi cũng có thể nhìn ra, Thẩm Ninh có nỗi khổ tâm. Thế nhưng lại lợi dụng niềm tin của tôi, trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cuộc thi kết thúc, ngày thứ hai chúng tôi đã ngồi máy bay về nước.
Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung ngồi khoang hạng nhất, tôi và Thẩm Ninh tất nhiên là ở vé phổ thông.
Trước khi về nước đã bảo đảm với tôi cơ hội hợp tác sau này sẽ rất nhiều.
Vừa tới công ty, Tống Trọng liền trực tiếp gọi tôi đến văn phòng.
“Nghe nói Quý Vương Nhung kém chút nện chậu hoa tổn thương cô” vừa đóng cửa, anh ta liền trực tiếp hỏi.
Tôi cười cười, ngồi xuống đối diện với anh ta.
“Chẳng lẽ anh không phải càng nên quan tâm đến việc tôi có đoạt giải hay không sao?”
“Khi tôi biết Quý Vương Nhung muốn hãm hại cô, tôi liền đoán được cô ta chắc chắn đã biết quan hệ giữa cô và Lục Nguyên Đăng. Với tính cách của cô ấy, nếu đã biết tất cả, sao có thể để cô đoạt giải được. ”
Tống Trọng từ tốn nói, vẻ mặt thoải mái ung dung.
“Anh có vẻ hiểu rất rõ cô ta.” Tôi bĩu môi nói.
Khuôn mặt Tống Trọng chợt nặng nề, lập tức liền trở nên nghiêm túc lại.
“Thật ra tôi rất lo lắng cho cô. Cô vẫn là mau rời khỏi Lục Nguyên Đăng đi. Nếu không, tôi sợ Quý Vương Nhung mà điên lên, không biết sẽ làm việc gì đáng sợ với cô đâu.”
Việc này, Coi như Tống Trọng không nói tôi cũng biết, thế nhưng Lục Nguyên Đăng không thả tôi đi, tôi có thể có biện pháp nào chứ.
Tôi cười khổ, nới với Tống Trọng: “Bây giờ thi đấu thua, tiền thưởng không còn, tôi không biết mình còn có biện pháp nào rời đi Lục Nguyên Đăng.”
“Tôi đưa cô đi, Ninh Khanh. Tôi có biện pháp để Lục Nguyên Đăng cả một đời cũng không tìm tới cô được.”
Tống Trọng đứng dậy, chợt cầm tay tôi.
Ánh mắt của tôi rũ xuống, cảm thấy hơi không ổn, kéo tay ra.
Nhưng lời anh ta nói, không thể nghi ngờ khơi gợi ngàn đợt sóng trào trong lòng tôi.
Tôi biết, với năng lực Tống Trọng, có thể làm được. Thế nhưng là trong lòng, vì sao lại có chút không bỏ được.
Tôi nhiều lần nghĩ tới việc rời đi Lục Nguyên Đăng, nhưng khi đến lúc muốn rời đi, lòng lại bắt đầu thấy đau.
“Để tôi suy nghĩ lại.”
Tôi miễn cưỡng cười một tiếng với Tống Trọng, đứng dậy bước ra văn phòng.
Trong thang máy, Lục Nguyên Đăng gọi điện thoại đến.
Điện thoại của anh ta, tôi không dám không nghe.
“Khi nào cô về ”
Thật ra tôi không muốn trở về. Tôi không biết làm sao để đối mặt Lục Nguyên Đăng, cũng không biết làm thế nào để trốn tránh Quý Vương Nhung. Cô ta sớm muộn sẽ tìm được ở của chúng tôi. Đến lúc đó, tôi nên cư xử thế nào chứ.
“Tan tầm tôi về.” Tôi nhẹ nói.
“Bây giờ lập tức đi về.”
Bị điên à, bây giờ mới ba giờ, công ty cũng không phải tôi mở, chẳng lẽ nói về sớm tôi liền có thể về sớm sao?
Đương nhiên, lời này tôi không dám nói ra.
Vừa nghĩ ra muốn đáp lời, lại phát hiện trong điện thoại di động truyền đến âm thanh đứt quãng. Tôi lúc này mới nhớ tới tôi đang trong thang máy, liền cầm điện thoại di động đưa xa một chút, tôi thuận miệng nói: “Alô, Anh nói cái gì? Tôi đang trong thang máy tín hiệu không được tốt. Alô Lục Nguyên Đăng anh còn đó không alô~~~”
Tôi nhanh chóng cúp điện thoại, ra thang máy, lại lập tức nhận được tin nhắn của Lục Nguyên Đăng.
“về nhà ngay.”
Tôi chắc chắn không thể về ngày được, chỉ có thể giả bộ như không thấy tin nhắn, tắt nguồn điện thoại.
Sau khi tan làm, tôi mang tâm tình không yên chạy về nhà.
Lúc về đến nhà, lại phát hiện Lục Nguyên Đăng cũng không có nhà.
Không phải bảo tôi về sao? Anh ta đâu?
Trong đầu chợt nhớ tới hôm nọ xông vào phòng anh ta phát hiện anh ta đang nhìn ngắm một tấm ảnh, tôi có nên thừa dịp anh ta không ở nhà mà nhìn lén hay không?