Xem ra, cô ta rất lo lắng tôi sẽ nói gì đó với Lục Nguyên Đăng.
Tôi cười cười, nói với cô ta: “Cô cảm thấy, nếu như tôi nói gì với anh ấy, khi nãy anh ấy sẽ tỏ thái độ mềm mỏng như vậy với cô ư? Sao cô không nghĩ mà xem, người như Lục Nguyên Đăng, biết mình bị cắm sừng thì có còn cho cô sống yên vui không hả?”
Rõ ràng Quý Vương Nhung rất chột dạ, mới sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật của cô ta.
“Tốt nhất là cô đừng nói gì cả, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Quý Vương Nhung gằn giọng.
Tôi nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi nói nhỏ nhẹ: “Tôi sắp đi rồi, không cần thiết phải rước phiền phức vào người.”
“Cô sắp đi rồi? Khi nào đấy?” Cô ta sốt ruột hỏi.
Bộ dạng đó, không hề che giấu suy nghĩ chỉ mong tôi dọn đi ngay lập tức.
Tôi cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Tôi mua vé máy bay sáng ngày kia. Trước lúc Lục Nguyên Đăng về, tôi sẽ đi. Lần này cô có thể yên tâm.”
“Thật không?” Gương mặt Quý Vương Nhung không hề che giấu nụ cười.
Tôi sắp đi rồi, xem như cô ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tôi gật đầu, rồi im lặng về phòng mình
So với vẻ mừng rỡ của Quý Vương Nhung, tâm trạng của tôi rất bức bối.
Người mà tôi từng muốn bán mạng để tránh xa, bây giờ có thể xa anh thật, nhưng lại đau buồn như muốn móc tim mình ra.
Vào lúc mười hai giờ đêm, Tống Trọng gọi điện thoại cho tôi, làm tôi sợ hết hồn.
Không phải kế hoạch bỏ đi của tôi gặp gì bất trắc chứ?
“Chuyện gì thế?” Tôi hỏi bằng giọng căng thẳng.
Nhưng Tống Trọng lại rất thoải mái: “Ninh Khanh, chúc mừng cô nhé, công ty YN đã quyết định sẽ sử dụng tác phẩm cô đem đi tham dự cuộc thi bên nước Pháp rồi. Ngày mai cô đến công ty ký hợp đồng, là có thể nhận tiền bản quyền.”
Không ngờ nửa đêm nửa hôm, Tống Trọng lại gọi điện mang tin tốt đến cho tôi, tôi cũng thở phào một hơi.
“Bao nhiêu vậy?”
“17 tỷ. Giống với lần trước.”
Tôi biết vì sao Tống Trọng lại vui mừng như vậy, có 17 tỷ này, có thể cắt đứt quan hệ với Lục Nguyên Đăng. Đã trả đủ số tiền ấy rồi, sau này cho dù anh muốn quấn lấy tôi, cũng không tìm được lý do nữa.
Đây là số tiền mà tôi lấy được bằng thực lực của mình, có thể ngẩng cao đầu trả cho anh ấy.
Nếu là thế, cho dù tôi rời xa Lục Nguyên Đăng, cũng không gọi là bỏ trốn nữa, cũng không thiếu anh cái gì.
Ngày tiếp theo, tôi đến công ty, ký hợp đồng với người YN cử đến.
Người ký hợp đồng với tôi là Herman, anh ta rất tán thưởng tôi, nói là sau này còn rất nhiều cơ hội hợp tác với tôi. Nếu như có thể, hy vọng tôi vào công ty anh ta làm nhà thiết kế.
Nhưng mà tôi muốn rời xa Lục Nguyên Đăng, muốn đi đến một nơi mà anh vĩnh viễn không tìm ra tôi, thì nên kín tiếng một chút. Lục Nguyên Đăng có hợp tác với YN, đương nhiên tôi sẽ không vào làm ở cái nơi ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp này.
Tôi khó xử, chỉ đành uyển chuyển từ chối lời mời của Herman.
Sau khi ký hợp đồng, Tống Trọng và tôi cùng đi ăn cơm.
Số tiền ấy cũng được chuyển vào tài khoản của tôi một cách nhanh chóng.
Tôi lại mở thêm một tấm thẻ, gửi 12 tỷ vào trong đó, đưa cho Tống Trọng.
“Đợi đến lúc tôi đi rồi, nhờ anh giao tấm thẻ này cho Lục Nguyên Đăng. Nói với anh ấy rằng tôi trả nợ cho anh ấy bằng tiền mình kiếm được, từ nay về sau, tôi và anh ấy không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.”
Tống Trọng gật đầu, cất tấm thẻ đi, nói với tôi: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết cho cô rồi, thân phận giả, nơi ở, công việc mới, còn có số điện thoại mới, thẻ ngân hàng,…Cô đi đến đó đã có đầy đủ mọi thứ, chỉ cần cô không quay lại, Lục Nguyên Đăng vĩnh viễn sẽ không tìm được cô đâu.”