“Em tới đây làm gì?”
Lục Nguyên Đăng cúi đầu, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi mới là người phải hỏi câu đó, sao anh lại ở đây?
“Anh đến được mà em không được hả? Không mua được thì xem thôi không được hả?” Tôi bĩu môi.
Tôi nhìn lướt qua chỗ Downey, anh ta đang bị một đám fans vây quanh, chắc không để ý chỗ này.
“Ninh Khanh, gần đây em đi tìm người đàn ông khác phải không? Gan càng ngày càng lớn nhỉ.” Anh cười lạnh, đến gần tôi hơn.
Tôi vội vàng lùi về sau, hoảng sợ nhìn xung quanh, “Anh đừng có dí sát như thế ở nơi công cộng, nếu Quý Vương Nhung biết quan hệ giữa anh và em thì cô ta sẽ giết em mất. Mà anh đi chọn đồ tặng người khác thì đừng dẫn em đi chọn chứ, lỡ Quý Vương Nhung điều tra đến cửa hàng đó, biết người đi cùng anh là em thì em chết chắc.”
“Em không việc gì phải lo, cứ làm tốt công việc được giao là được. Cũng không cần quan tâm Quý Vương Nhung.”
Anh nói xong thì chuyển hướng, bước ra bên ngoài.
Tôi nhìn về hướng anh đi, trong đó hình như là văn phòng. Chắc anh tới để bàn chuyện với ai đấy.
Nhân viên trong cửa hàng thấy Lục Nguyên Đăng đi ra thì tạm bỏ qua cho Downey, cúi chào với anh, “Tổng giám đốc Lục đi thong thả.”
Khi anh đã đi khuất tầm mắt mọi người, họ đồng loại thở phào nhẹ nhõm. Tôi cũng vậy.
May là Lục Nguyên Đăng không biết tôi đi cùng Downey, nếu không thì chắc chắn anh sẽ nổi điên lên.
Dạo một vòng YN xong thì đã chín giờ tối.
Downey sờ bụng, “Tôi thấy hơi đói rồi đấy.”
Đói lẹ vậy? Tôi còn chưa tiêu hóa hết cơm rang lúc trước đâu.
“Sao anh nhanh đói vậy?”
“Cũng không hẳn là đói, chỉ thấy thèm ăn thôi. Tôi cũng bó tay, đời cũng chỉ có hai chữ ăn với uống. Chúng ta đi ăn đêm đi.”
Tôi biết một chỗ, tối đến là ven đường bày rất nhiều sạp đồ ăn. Mà nhà nào cũng ngon nữa.
Downey nhìn thấy một dãy đồ ăn thì không đi nổi nữa.
Ai có thể ngờ được, nhà thiết kế nổi tiếng Downey lại là một tên tham ăn không.
Downey gọi thịt nướng, còn gọi thêm hai suất lớn tôm hùm đất.
“Anh gọi nhiều thế làm sao mà ăn hết được?” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Cô không biết chứ, tôi thích đồ ăn Trung Quốc lắm, nhất là tôm hùm cay. Nhưng mấy lần trước không biết chỗ ăn nên ăn không được ngon cho lắm. Nãy tôi ăn thử của bàn khác rồi, ngon cực, nếu không ăn đủ thì đúng là có lỗi với bản thân mình.”
Chờ tôm hùm đất được dọn lên, tôi mới biết sức chiến đấu thật sự của Downey.
Hai suất tôm lớn, tôi ăn hơn mười con, còn lại đều vào bụng Downey hết.
Cuối cùng anh ta còn mua về một suất nữa, mới thấy hài lòng.
Cơm nước xong xuôi, Downey kiên trì muốn đưa tôi về.
Nhưng tôi không thể để ai biết quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng được.
Tôi lắc đầu, “Thôi, không cần đâu, tôi tự về được rồi. Anh về giải quyết suất tôm này đi, món này ăn nguội thì mất ngon.”
Y như tôi đoán, vừa thấy tôi nói vậy, Downey ném luôn suy nghĩ tiễn tôi về.
Tôi gọi một chiếc xe rồi về nhà Lục Nguyên Đăng.
Cũng mười giờ rồi, về giờ này chắc bị tính là về muộn rồi.
Chỉ mong là anh đã ngủ, không rảnh để ý tới tôi.
Về đến nhà, Lục Nguyên Đăng đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn di động.
Tôi vừa vào tới cửa, anh đã ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Em đi đâu mà giờ mới về?”
“Đi dạo chút thôi, anh cũng thấy rồi còn gì.” Tôi đáp.
Tôi cũng không nói dối, không có gì phải chột dạ hết.
“Vậy sao không mua gì về?” Anh thản nhiên nhìn tôi rồi hỏi.
“Có ai bắt đi trung tâm thương mại thì phải mua đồ gì về à? Không mua cũng không cho phép được xem à?” Tôi bĩu môi.
Đánh chết tôi cũng không nói việc tôi vui vẻ đi cùng Downey đâu. Cũng không phải tôi chột dạ mà là người đàn ông này có đôi lúc quá ngang ngạnh.