Quán ăn tôi nói là quán tôi thường ăn hồi trung học. Lần trước Lục Nguyên Đăng cũng dẫn tôi tới đây, sau lần đó, tôi cứ nhớ mãi hương vị của quán này.
Hôm nay có cơ hội đi ăn, đương nhiên phải tới đây ăn một bữa mới được.
“Chà chà, Tiểu Ninh, mới đổi bạn trai người nước ngoài hả?”
Ông chủ vừa nhìn thấy tôi thì vui vẻ chào hỏi.
“Đổi ạ?” Tôi giật giật khóe miệng.
Chẳng lẽ tôi trông đa tình thế hả? Mới vài ngày đã đổi bạn trai khác? Thế mà ông chủ cũng nghĩ ra được.
“Không phải ạ, anh lần trước không phải bạn trai cháu đâu. Lần này cũng không phải luôn, là bạn bè bình thường thôi.”
Tôi cười ngượng với ông chủ và dẫn Downey ngồi xuống một bàn.
Downey không có vẻ gì là khó chịu, anh ta khá hợp với hoàn cảnh nơi này.
“Tôi biết nói tiếng Trung nhưng không nhận được mặt chữ.” Downey lật qua menu rồi đưa cho tôi, “Cô là khách quen ở đây mà, gọi vài món ngon ngon đi.”
“Bình thường tôi hay ăn cơm rang thập cẩm, cơ mà cơm thịt xào cũng được lắm, tôi thấy rất nhiều người gọi món này. Thời trung học, vì giữ dáng nên không dám ăn cơm thịt xào, nhưng lần nào thấy người ta gọi, tôi cũng thèm nhỏ dãi.”
“Được, vậy cứ gọi như cô bảo đi.”
Tôi gật đầu rồi gọi món, ông chủ đi làm món ngay.
Không lâu sau, hai đĩa cơm đầy ú ụ được mang lên.
Downey thấy thịt xào nóng hổi thì mắt sáng bừng lên, vội vàng cầm thìa lên ăn.
“Ngon, quá ngon luôn.” Anh ta vừa ăn vừa luôn miệng khen.
Xem ra, tôi đã dẫn anh ta đến đúng nơi rồi.
Anh ta ăn sạch cả đĩa cơm lớn, chiếc đĩa đựng cơm sạch bách như đã bị liếm, khiến tôi buồn cười.
Tôi cũng ăn được hơn nửa đĩa.
Lúc tính tiền, Downey định trả, tôi nhìn anh ta, “Đã nói là để tôi trả ơn anh cơ mà, có nghèo nữa thì cũng đủ tiền trả bữa cơm này.”
Downey thở dài, cũng không giành trả tiền với tôi nữa.
Tôi biết, đàn ông châu Âu đều rất ga lăng, không cho anh ta trả, anh ta mới khó chịu. Nhưng nếu tôi không làm gì thì sẽ nợ anh ta nhiều hơn.
Mà tôi thì không thích nợ nần ai cái gì.
Lúc ông chủ tìm tiền trả lại, chợt nói với tôi, “Tự nhiên chú nghĩ ra cái này, cái cậu lần trước cháu dẫn đến trông quen lắm.”
“Chắc chú nhìn thấy anh ta trên báo đài đó, anh ta nổi tiếng lắm.” Tôi đáp, cũng không thấy có gì lạ.
Ông chủ gãi đầu, chắc thấy tôi nói cũng phải.
Chúng tôi ra khỏi quán là dạo trung tâm thương mại ở quảng trường Vận Đương ngay.
Thật ra, lâu lắm rồi tôi mới đến nơi như thế này, trước khi kết hôn, khoảng hai ba tháng tôi sẽ cầm tiền lương tới đây mua một hai bộ quần áo để tự thưởng cho bản thân mình một lần. Nhưng từ sau khi kết hôn, Mạc Hân không cho tôi cơ hội tới đây lần nữa.
Theo lời của Mạc Hân thì là, một bộ quần áo cũng chục triệu, tiêu tiền cũng thấy xót cả ruột. Đương nhiên anh ta thấy xót ruột rồi, lương tháng của anh ta cũng chỉ tầm chục triệu ấy. Vậy nên sau khi kết hôn, đồ tôi mặc không có thứ nào quá bảy trăm nghìn.
Tôi cũng không phải người ham hư vinh, nhưng đến mức dùng tiền mình kiếm ra để mua gì đó mình thích mà cũng không được, thì cuộc hôn nhân ấy cũng quá ngột ngạt.
May là tôi đã thoát khỏi cái nhà giam ấy.
“Để tôi đưa cô qua tiệm của YN. Cô xem có thể kích thích linh cảm gì không, thiết kế thêm hai mẫu phù hợp với yêu cầu họ đưa ra. Tôi nghe Tống Trọng bảo, cô đang rất cần tiền.”
Downey nói với tôi.
Đúng vậy.
Tôi đang rất cần tiền.
Tôi không ngờ, lý do Downey dẫn tôi dạo thị trường cũng là để giúp tôi.
Nhân viên trong cửa hàng của YN nhận ra Downey, dù sao thì rất nhiều thiết kế của hãng này đều là của anh ta.
Một đám fans nữ vây quanh anh ta muốn ký tên.
Tôi đi quanh cửa hàng, nghiêm túc xem từng mẫu thiết kế một.
Khi đi đến khúc rẽ thì đụng phải một người.