“Nó đang ở đâu?”
Tôi đặt bát xuống, đứng dậy khỏi giường.
“Quán bar Nguyện Vọng.”
“Nó đi uống rượu?”
Tôi lập tức hỏi, lông mày nhíu chặt lại.
Tên Ninh Uy Phước này, dù cho đi đến đâu, ít nhất cũng nên chào hỏi người trong nhà một câu chứ. Rõ ràng biết rõ bố mẹ lo lắng cho nó như thế còn không để người khác bớt nhọc lòng.
“Không phải. Nghiêm trọng hơn cả uống rượu.” Lục Nguyên Đăng nhìn tôi, dường như không biết nên nói thế nào.
Lúc này, tôi cũng có chút lo lắng.
“Lẽ nào… uống say rồi còn gây chuyện?”
Với tính cách bốc đồng của Ninh Uy Phước cũng không phải là không có khả năng này.
“Trời ạ! Tốt nhất là đừng rước thêm rắc rồi nào về cho em. Dù cho có làm chuyện ầm ĩ đến mức nào, muốn đòi tiền em, tôi cũng sẽ không đưa đâu. Hãy nhớ, anh cũng không được đưa tiền cho bọn họ, một đồng cũng không được đưa.”
“Cậu ta hút ma túy.”
Lời này của Lục Nguyên Đăng khiến tôi sững sờ.
Hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Ninh Uy Phước từ nhỏ đã không nghe lời, nhưng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghe nó lại đi vào con đường nghiện ngập này.
“Lập tức đưa em đến đó.”
Tôi cùng Lục Nguyên Đăng đi đến quán bar Nguyện Vọng. Anh dẫn tôi đi thẳng đến một góc tối, phát hiện ra Ninh Uy Phước đang nằm mê man bất tỉnh.
Trước đây tôi đã từng nghe qua, quán bar Nguyện Vọng chính là nơi loạn nhất cái Thành phố Phùng này, dân nhập cư tạp nham, loại người nào cũng có.
Trước mặt Ninh Uy Phước còn để một tờ tiền gấp thành nếp nhỏ.
Tôi từng xem trên TV, tất nhiên biết được tác dụng của thứ này là gì.
Người hút ma túy trông giống như hoàn toàn bị vây kín trong khói thuốc, đến cả bản thân họ gì cũng không biết.
Tôi liếc qua một cái nhìn thấy chiếc hộp đựng đá đặt trên bàn, không màng gì nữa, trực tiếp dội thẳng lên đầu nó.
“Chị làm gì thế!”
Ninh Uy Phước xem ra cũng tỉnh táo hơn một chút, trợn trừng mắt phẫn nộ nhìn tôi. Trong mắt đều là một màu đỏ ngầu, nhìn là biết không còn kiểm soát được lí trí.
Đương nhiên, lúc nó còn lí trí, thái độ đối với tôi cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Ninh Uy Phước, sao chị có thể có một đứa em như mày chứ, đi, theo chị về nhà!”
Tôi lôi nó ra ngoài, từ góc phòng đến cửa, thu hút ánh mắt của không ít người.
Nhưng bọn họ cũng chỉ lạnh nhạt liếc qua tôi một cái rồi hướng tầm mắt lên Lục Nguyên Đăng.
Lục Nguyên Đăng lái xe, đưa tôi đến trước cửa nhà.
“Anh đợi ở bên ngoài nhé, lát nữa em sẽ ra.” Tôi nói với Lục Nguyên Đăng.
Sau khi vào nhà, không biết sẽ gặp còn cảnh tượng như thế nào nữa đây. Có một số chuyện, tôi không muốn để Lục Nguyên Đăng nhìn thấy.
Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy cuộc sống của tôi tồi tệ đến mức nào. Thế nhưng, Lục Nguyên Đăng giống như không nghe thấy tôi nói vậy, bước vào theo sau tôi.
“Mày đến làm gì, em mày…” Vừa bước vào, mẹ liền lập tức chửi tôi, khi nhìn thấy Ninh Uy Phước với bộ mặt không cam lòng đứng sau tôi, sắc mặt liền lập tức thay đổi, đon đả tiến tới.
“Uy Phước à, con đi đâu thế? Dù có đi đâu cũng nên gọi cuộc điện thoại cho bố mẹ biết chứ, nếu không bố mẹ sẽ lo lắng lắm đấy, tối qua mẹ và bố con thức trắng cả đêm, có điều, về là tốt rồi, về là tốt rồi. Nhưng sao con lại ướt sũng thế này, bị ngã xuống nước à?”
“Chị ta dội cả thùng nước đá lên người con.”
Ninh Uy Phước quay đầu chỉ về phía tôi, trong mắt ngập tràn sự căm giận, cả người cũng không đứng vững mà đổ về phía mẹ tôi, nhìn là biết, chất ma túy trong người vẫn đang khống chế cơ thể nó.
“Mày đã làm gì? Tao bảo mày đi tìm em về, sao mày lại làm thế với nó?”
Ngữ khí của mẹ đã dịu hơn lúc trước một chút, nhưng trong tim tôi vẫn cảm thấy lạnh tê tái.
Tôi nghĩ, phần lớn là do mối quan hệ giữa tôi với Lục Nguyên Đăng, bà mới không dám quát tháo tôi như vậy.
Lúc này, tôi bỗng cảm thấy, Lục Nguyên Đăng vào cùng tôi là đúng.
Tôi cười lạnh một tiếng, nói với mẹ: “Sao mẹ không hỏi bảo bối của mẹ, sau khi nó chạy ra ngoài đã làm những gì?”
“Nó có thể làm gì chứ? Cả người nồng nặc mùi rượu, cùng lắm cũng chỉ đi uống rượu mà thôi.”
Mẹ đáp lại với giọng phản đối, sau đó liền đẩy Ninh Uy Phước vào nhà tắm: “Trước tiên hãy đi tắm đã, đừng để bị ốm.”
Con trai chưa ốm mà đã đau lòng đến mức này rồi, tôi vì chuyện của Ninh Uy Phước mà phát sốt đến 40 độ nhưng lại không có lấy một ai hỏi han.
Lục Nguyên Đăng nhìn tôi với ánh mắt thâm sâu khó đoán.
Có lẽ, anh đang đồng cảm với tôi, nhưng thứ tôi không cần nhất chính là sự đồng cảm.
“Nó hút ma túy! Con trai ngoan ngoãn của mẹ đi hút ma túy đấy!”
Nghe vậy, me giống như bị đánh một đòn nặng, người không tự chủ được mà ngã về phía sau, may có bố ở phía sau nhanh tay đỡ lấy, bà mới không ngã xuống đất.
Sau khi tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên là quở trách tôi.
“Mày còn có mặt mũi mà nói à, nếu không phải vì mày, thì em trai mày có biến thành bộ dạng này không? Nếu như nó có một công việc ổn định, có bạn gái, thì cũng không đến nỗi trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Còn không phải do chán nản, thất vọng vì mất việc nên mới tìm cách xoa dịu nỗi đau trong lòng à? Tất cả đều tại mày, có mỗi một chuyện mà cũng xử lý mãi không xong, hại em trai mày ra nông nỗi này!”
Tôi đứng ở đó, nhìn chằm chằm khuôn mặt mẹ, đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm.
Người mẹ lúc nhỏ luôn yêu thương tôi thật sự đã không còn nữa rồi. Dù cho Ninh Uy Phước có làm ra chuyện gì, bà cũng nghĩ ra trăm ngàn lí do để bào chữa cho nó.
Còn tôi, làm gì cũng đều là sai.
Tất cả mọi thứ đã được Lục Nguyên Đăng thu hết vào trong tầm mắt, tôi thật sự cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.
“Đúng, cô ấy làm gì cũng không đúng, bây giờ còn không thể làm tốt việc mà bà giao cho.” Lục Nguyên Đăng vẫn đứng một bên không nói gì bất ngờ lên tiếng.
“Nếu cô ấy đã làm việc gì cũng sai, vậy thì đơn giản là không cần làm nữa. Từ nay về sau cô ấy không còn liên quan gì đến các người nữa, chuyện của Ninh Uy Phước, cô ấy cũng không quản nữa. Con trai các người cứ ở nhà mà đợi thư mời của luật sư đi.”
Lục Nguyên Đăng nói xong liền kéo tay tôi, bước thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại.