”Cô đừng nghĩ nhiều quá, cho dù không có tôi thì mẹ tôi sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại quyền lợi trong tay tôi thôi. Dù sao thì công ty trong tay tôi trước giờ chưa thu được lợi nhuận gì cả.” Tống Trọng không cho là đúng nói.
Nhưng tôi vẫn nghe ra được một chút thương cảm trong lời nói của anh ta.
”Chỉ là tôi rất muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm cô vội vàng muốn rời khỏi Lục Nguyên Đăng như vậy?”
Một câu của Tống Trọng liền chọc thủng tâm tư của tôi.
”Còn không phải là do anh nói có vài người đàn ông tôi không chọc nổi ư, sớm tách ra vẫn là tốt nhất.”
Tôi cười khổ một tiếng, đáp.
Tống Trọng cười khẽ: ”Cô nghĩ thông được là tốt. Dù sao có chuyện gì thì cứ tìm tôi là được, chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định sẽ cố gắng giúp cô. Còn giúp không được thì thực sự tôi cũng bó tay.”
”Có anh làm bạn đã rất vui rồi, yên tâm, sau này có chuyện gì phiền phức chắc chắn không thiếu mặt anh đâu.”
Tôi đã nghĩ xong rồi, trong ba ngày muốn để Lục Nguyên Đăng bằng lòng thả tôi đi thì thực sự không thể nào được. Có điều loại người như tôi, không đến giây phút cuối cùng thì chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
Tôi đã nghĩ rồi, đến lúc đó nếu Lục Nguyên Đăng không đồng ý tôi sẽ bỏ trốn như lời Tống Trọng nói.
Tuy ngoài miệng Tống Trọng đã nói không giúp nổi, nhưng những ngày này anh ta đều giúp tôi tìm cách. Chỉ là hiểu quả không tốt lắm. YN bên kia đang tiến hành chuyển đổi nhân sự, lúc Tống Trọng là tổng giám đốc còn có thể bán cho anh ta ít mặt mũi, nhưng giờ thì khó rồi.
Nơi khác, mẹ Tống Trọng đã dặn dò, sẽ không đồng ý yêu cầu của anh ta.
Bên kia, Tống Trọng đang cố gắng, tôi cũng đang tìm cách đối phó.
Tất nhiên, cái tôi tìm là làm thế nào để Lục Nguyên Đăng ghét tôi, sau đó không nhịn được nữa mà đuổi tôi đi.
Biết tên Lục Nguyên Đăng này yêu sạch sẽ, tôi bèn cố tình làm nhà của hắn vừa bẩn vừa loạn, đặc biệt, cửa phòng hắn ta sắp thành đống rác rồi .
Thậm chí tôi còn to gan lớn mật đổ mấy thứ trong thùng rác lên giường anh ta. Tuy chỉ là vài tờ giấy bỏ đi nhưng tôi nghĩ cũng đủ để hắn phát điên rồi.
Sau khi làm xong mọt thứ, tôi lặng lẽ về phòng đợi Lục Nguyên Đăng trở về.
Khoảng chín giờ dưới lầu có động tĩnh, chắc là Lục Nguyên Đăng về rồi.
Tôi có suy nghĩ muốn đi ra ngoài nhìn vẻ mặt bị kích động của hắn ta. Vừa nghĩ đến sắc mặt đêm trước khi giông tố ập đến của hắn, trong nháy mắt nhụt trí.
Hai phút sau, cả biệt thự lặng im đến mức khiến người ta hít thở không thông, đến cả tiếng sóng biển vỗ vào cát cũng có thể nghe rõ ràng.
Sao lại im lặng như vậy? Lẽ nào Lục Nguyên Đăng tức chết rồi?
Đang nghĩ, cửa phòng tắm chợt bị đẩy ra dọa tôi hoảng sợ.
Lục Nguyên Đăng vẻ mặt bất định cứ như thế đứng trước mặt tôi.
”Gần đây cô rảnh quá à?” Người đàn ông dựa vào cạnh cửa, bình thản cười nói với tôi.
Dưới áo ngủ rộng thùng thình là bờ ngực rắn chắc, nụ cười ôn nhu lại khiến tôi không rét mà run. Khí thế anh dũng hy sinh vừa còn đó nháy mắt liền biến mất.
Hơn nữa hiện tại tôi rất hiếu kỳ, hắn tắm lúc nào sao tôi không biết nhỉ?
Tôi lén véo đùi mình một cái, cuối cùng lấy chút dũng khí nhìn về phía Lục Nguyên Đăng: ”Vẫn ổn, sao?”
”Cô làm loạn hết nhà lên, có ý gì vậy?” Người đàn ông nhàn nhạt nói.
Còn ý gì được chứ, không phải là để anh ghét tôi sau đó bảo tôi mau cút đi ư?
Nhưng đường về trong đầu của Lục Nguyên Đăng dường như không giống tôi.
Hắn ta bước về phía tôi, dừng ở trước mặt rồi khẽ nắm cằm tôi lên, cười nói: ”Thì ra cô thích dùng cách này để tôi chú ý.”