Trong lòng hốt hoảng, Tôi lùi về phía sau hai bước.
“Ninh khanh, tại sao không mở máy, em có biết hai ngày nay tôi tìm em muốn điên lên hay không?”
Lục Nguyên Đăng bước tới trầm giọng nói.
Tôi ngước mắt nhìn anh, mới phát hiện đã vài ngày không gặp nhìn anh tiều tụy hơn rất nhiều, đến quầng thâm mắt đều có, thậm chí râu ria mọc bên mép đều chưa được cạo.
“Tôi bận đến nỗi anh cũng biết mà.” Tôi nói khẽ rồi lướt qua người anh mà đi.
Lục Nguyên Đăng bước nhanh theo sau, nói sau lưng tôi: “Em xem lại bộ dạng của mình đi, vài ngày rồi không ngủ ngon, đến việc mời nhân viên chăm sóc cũng không biết sao?”
Nhân viên chăm sóc?
Trả tiền viện phí rồi lo hậu sự cho ba, trong thẻ của tôi chỉ còn vài trăm, làm gì còn tiền mà mời nhân viên chăm sóc.
Tôi cười khổ không nói gì nữa.
Giữa tôi và Lục Nguyên Đăng có sự chênh lệch giàu và nghèo quá lớn, anh làm sao hiểu nổi thế giới của người nghèo cơ chứ?
Thấy tôi không để ý gì đến anh, Lục Nguyên Đăng tức giận kéo tôi đẩy về phía tường, anh nghiêm nghị nói: “Em có biết tôi đã rất lo em xảy ra chuyện hay không!”
Hốc mắt anh hơi đỏ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Trong lúc hoảng hốt tôi có ảo giác rằng Lục Nguyên Đăng lo lắng vì tôi.
Nhưng trong chớp mắt cảm giác này đã bị tôi áp xuống. Có thể là quá lâu không được ngủ ngon giấc nên mới xuất hiện ảo giác, sao Lục Nguyên Đăng có thể lo lắng cho tôi được?
Nhìn bộ dáng của anh dường như không biết tôi đã mua vé máy bay chuẩn bị rời đi, nếu không thì đã sớm bóp chết tôi rồi.
“Có chuyện gì chờ tôi làm xong thủ tục xuất viện cho mẹ rồi nói.”
Tôi đẩy Lục Nguyên Đăng ra rồi đi làm xong thủ tục xuất viện. Lúc về đến phòng bệnh thì phát hiện Lục Nguyên Đăng đã ở trong phòng bệnh.
“Khanh, con mau van xin tổng giám đốc Lục, để cậu ta nghĩ cách cứu Uy Phước ra ngoài. Ba con đã không còn, nếu đến con trai cũng không còn nữa mẹ không biết phải sống ra sao nữa.”
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này mẹ tôi chủ động nói chuyện với tôi.
Đau thương trong mắt bà là thật, lần này, tôi đã mềm lòng. Tôi đã mất ba nên không muốn để mẹ phải khổ sở tuyệt vọng nữa.
Ánh mắt xin giúp đỡ của tôi nhìn về hướng Lục Nguyên Đăng.
“Có thể, nhưng có điều kiện.” Lục Nguyên Đăng từ tốn nói.
Tôi không lấy làm lạ khi anh nói như vậy.
Mặc kệ là lúc nào, anh cũng sẽ không làm buôn bán lỗ vốn.
Đôi mắt ánh nước mắt chứa đầy sự chờ đợi của mẹ để cho tôi không thể từ chối được. Em trai tôi và ba tôi, hai người này là toàn bộ sinh mệnh của mẹ tôi. Bà ấy đã mất đi nửa cái mạng, nửa còn lại không thể để mất nữa.
“Được, tôi đồng ý với anh.”
Lục Nguyên Đăng là người nói lời giữ lời, tôi không biết anh ta dùng cách gì, ngày thứ hai Uy Phước được thả ra.
Anh còn tìm đến một nhân viên chăm sóc chuyên chăm sóc cho mẹ tôi. Còn về Uy Phước, anh cũng tìm cho nó một phần công việc không tệ. Về mặt này, Lục Nguyên Đăng xem như đã giúp đỡ hết lòng.
Lục Nguyên Đăng sẽ không để tôi và mẹ ở cùng nhau, tôi chỉ có thể về biệt thự cùng anh.
Nhưng chí ít anh còn có lương tâm, đồng ý cho tôi có thể đi thăm mẹ mỗi ngày.
“Nói đi, điều kiện của anh là gì.” Tôi nhìn anh mà trong lòng bình tĩnh.
Mặc kệ điều kiện của Lục Nguyên Đăng là gì, tôi đều đáp ứng. Tôi không có lựa chọn vì vậy chỉ đành nhận mệnh mà thôi.
Kết quả xấu nhất chính là chết, mà người đàn ông này sẽ không để tôi chết.
“Ninh Khanh, kết hôn với tôi.”