“Đúng rồi mẹ ơi, chuyện tai nạn, Mẹ vẫn không kể cho con rốt cuộc là như thế nào?”
Thấy mẹ đau đớn khi mất đi ba, tôi không muốn nhắc đến chuyện đau lòng của bà nên vẫn chưa hỏi. Không ngờ lâu như vậy suýt nữa quên mất.
Bỗng sắc mặt của mẹ trở nên không ổn lắm. Ánh mắt trốn tránh rồi mới nói với tôi: “Chuyện đã qua rồi, có hỏi cũng vô nghĩa.”
Thôi vậy, chỉ cần bọn họ sống tốt tôi cũng không muốn tính toán.
Giúp bọn họ thu xếp hành lí xong, ngày hôm sau lại là cuối tuần, tôi đưa bọn họ đến bến xe.
Thực ra bọn họ về quê còn có một điều tốt đó là sự khống chế của Lục Nguyên Đăng với tôi sẽ giảm đi rất nhiều, như vậy nếu tôi muốn rời đi có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Lúc ở bến xe, bỗng mẹ quay đầu lại hỏi tôi: “Khanh, con có muốn về cùng chúng ta không?”
Câu nói ấy khiến tôi suýt chảy nước mắt.
Tôi biết mẹ đang quan tâm tôi, nhưng tôi đã không biết bao lâu rồi tôi chưa được bà quan tâm.
Nhưng bọn họ muốn đi rất dễ, tôi thì không. Trừ khi Lục Đăng Nguyên chán ghét tôi, không thì tôi không đi được.
Tôi lắc đầu, chảy nước mắt tiễn mẹ và em trai.
Rời khỏi bến xe vừa khéo chạm mặt Khương Hải. Anh ta đứng cạnh một người vừa nhìn đã biết là ông chủ làm to, bọn họ đang không ngừng nói gì đó.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta chau mày sau đó nhanh chóng bước qua.
Có lẽ giữa tôi và anh ta đã bị định sẵn là người lạ quen thuộc nhất.
Tôi cười khổ một tiếng gọi xe đi về, nhưng lại hơi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tống Trọng.
“Ninh Khanh, cô tới nhà tôi, có chuyện tôi muốn nói với cô một chút.”
Tôi vội vàng bảo tài xế chuyển hướng đi tới nhà Tống Trọng, vừa vào nhà anh ta đã thấy anh ta mặt nghiêm trọng ngồi trên sô pha.
“Sao lại có vẻ mặt như thế?” Tôi đi vào nhỏ giọng hỏi.
“Ninh Khanh, tôi có một người bạn cảnh sát gửi cho tôi một đoạn video, cô có muốn xem không.” Tông Trọng ngẩng đầu đưa điện thoại trong tay cho tôi.
Tôi mơ hồ cảm thấy sự việc hơi nghiêm trọng, hơn nữa chắc có liên quan đến mình.
Bỗng chốc tôi không dám nhận lấy chiếc điện thoại đó.
“Tôi không xem được không?” Tôi gượng gạo hỏi.
Sắc mặt Tống Trọng tối đi, không nói gì.
Tôi cắn môi cầm lấy điện thoại, mở video ra.
Đó là video camera của một đoạn đường, trong đó mẹ và ba tôi đang đi qua đường, sau đó một con Volkswagen màu đen bỗng nhiên đi tới đâm vào ba mẹ tôi.
Trên đất chảy toàn máu, ba mẹ nằm ở đó không cử động, trông vô cùng đau lòng.
Thấy cảnh tượng ba mẹ bị đâm, trong lòng tôi đương nhiên không vui. Hít một hơi, tôi ngẩng đầu ngờ vực nhìn Tống Trọng: “Tại sao lại cho tôi xem cái này?”
“Cô biết ai là người lái xe không?”
Tôi lắc đầu.
“Người đó là tài xế của Lục Nguyên Đăng. Cô nói xem là trùng hợp, hay là…”
Tống Trọng không nói tiếp nhưng đủ để tôi lạnh lòng.
Tôi không dám nghĩ anh ta sẽ nói gì tiếp, chỉ có thể liều mạng lắc đầu nói với Tống Trọng: “Chắc là trùng hợp. Tuy Lục Nguyên Đăng thủ đoạn ác độc, nhưng thực ra ba mẹ tôi chẳng có thù oán gì với anh ta, anh ta chẳng có lí do gì làm thế.”
Cho dù tôi nghĩ thế nào cũng không tìm ra được lí do để Lục Nguyên Đăng làm vậy.
Tống Trọng khẽ cười nói: “Ninh Khanh, cô ngây thơ quá rồi. Cô tưởng Lục Nguyên Đăng tìm tới cô là ngẫu nhiên thật à?”