Quý Vương Nhung hận tôi, tất nhiên là không hi vọng vinh dự to lớn như vậy rơi trên người tôi.
Thế nhưng là, nếu như cô ta biết, tôi mà nhận được tiền thưởng thì có thể trả hết nợ cho Lục Nguyên Đăng thì sẽ làm thế nào.
Đột nhiên, tôi cảm thấy Quý Vương Nhung có thể giúp tôi.
Lục Nguyên Đăng đứng ở nơi đó, trầm giọng nói ra: “Quý Vương Nhung, chuyện như hôm nay nếu còn có lần sau, thì tôi sẽ tự tay đưa cô đến cục cảnh sát.”
Lời Lục Nguyên Đăng khiến lòng tôi rối như tơ vò. Anh bây giờ là vì tôi mà uy hiếp Quý Vương Nhung sao?
Trái tim tôi càng lúc càng dè dặt, sợ tự mình đa tình mà thôi.
Quý Vương Nhung khó có thể tin mà nhìn Lục Nguyên Đăng, hơi không điều khiển được cảm xúc nữa.
“Anh vì ả ta lại muốn đưa tôi đi cục cảnh sát? Lục Nguyên Đăng, tôi mới là vợ anh, anh nên biết rõ! Không có tôi thì sao anh có thể có được vị trí như ngày hôm nay!”
Lời cô ta nói như có một quả bom nổ tung trong lòng tôi.
Lục Nguyên Đăng là dựa vào cô ta mới thành công khiến tôi không nghĩ tới, giống người như Lục Nguyên Đăng, vậy mà lại đi ăn bám.
“Quý Vương Nhung, tôi không có ý kiến gì khi cô muốn nổi điên, nhưng cô nên phân biệt rõ ràng! Việc tranh tài không phải một mình cô có thể quyết định được.”
Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói, lập tức quăng tới một ánh mắt an tâm cho tôi
Tôi chợt hoảng hốt.
Nếu như Lục Nguyên Đăng biết được mục đích thắng cuộc thi này của tôi là gì, anh ấy vẫn sẽ đứng bên cạnh tôi sao.
“Dù sao tôi sẽ cố gắng đến cùng.”
Tôi nói xong với họ liền đi ra ngoài.
Tôi đi rất chậm, đi chưa được hai bước, Quý Vương Nhung liền từ bên trong bước ra, đi về phía Thẩm Ninh bên kia.
Tôi gọi cô ta lại khi cô ta lướt qua người tôi.
“Tôi hi vọng ngày mai cô có thể công bằng phán xét kết quả tranh tài.” Tôi thấp giọng nói.
Quý Vương Nhung khinh thường cười cười, quay đầu nhìn tôi nói: “Dựa vào cái gì, tôi dựa vào cái gì để cô đoạt giải? Với lại chỉ dựa vào thực lực của cô cũng chưa chắc có thể được giải gì. Dù sao chỉ cần có tôi ở đây, quán quân không phải là cô.”
Nói xong, cô ta liền bước qua người tôi.
Vốn dĩ tôi muốn nói cho cô ta, tôi cố gắng muốn đoạt giải như vậy, là vì ly khai Lục Nguyên Đăng.
Chỉ là Quý Vương Nhung không cho tôi cơ hội nói ra. Tôi cũng hồn nhiên mong rằng Quý Vương Nhung không thể một tay che trời, kết quả trận đấu, cuối cùng sẽ là công bằng không thiên vị gì. Dù sao, đây chính là cuộc thi đấu mang tính chất quốc tế.
Cuộc thi diễn ra vào buổi tối, đợi đến khi dùng bữa tối, thì Thẩm Ninh tới gọi tôi cùng đi dùng bữa.
Sau khi tôi đã sắp xếp gọn gẽ công cụ bản vẽ liền cùng đến phòng ăn với Thẩm Ninh
Dùng bữa xong thì còn có một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi.
Tôi nghĩ, nguyên nhân cuộc thi diễn ra vào buổi tối là bởi vì ban đêm chính là thời điểm mà linh cảm có thể phát huy hơn cả.
Bản phát thảo được niêm phong lại sau khi nộp cho MC vào tối qua, tối nay có thời gian hai tiếng để vẽ tiếp, rồi trình bày linh cảm để vẽ thiết kế của mình ra.
Lục Nguyên Đăng vẫn như cũ ngồi đối diện tôi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn không ra chập chờn gợn sóng nào.
Chỉ một khuôn mặt không biểu lộ gì đã làm cho tim tôi đập thình thịch.
MC tuyên bố cuộc thi bắt đầu, trong lúc vô tình nhìn Quý Vương Nhung, tôi lại phát hiện cô ta nhìn tôi cười lạnh.
Lòng tôi chợt hồi hộp. Lời nói tối qua của cô ta không ngừng vang vọng trong đầu tôi.
“Chỉ cần có tôi ở đây, quán quân không phải là cô.”
Hi vọng, cô ta không quyền lực lớn đến như thế.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện! Tải Mê Tình Truyện để ủng hộ tác giả nhé!
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị lấy ra dụng cụ bắt đầu vẽ, thế nhưng khi vừa mở túi dụng cụ ra tôi liền trợn tròn mắt.
Bút vẽ của tôi, tất cả đều không thấy đâu!!!