Quý Vương Nhung được đưa vào phòng phẫu thuật, Quý Long ngồi ở bên ngoài trông còn lo lắng hơn cả Lục Nguyên Đăng.
Tôi cũng đứng ngồi không yên vẫn luôn quanh quẩn ở bên ngoài phòng phẫu thuật cầu nguyện cho Quý Vương Nhung đừng xảy ra chuyện xấu.
Nếu như làm tổn thương một sinh mạng nhỏ vô tội thì tôi thật sự trở thành tội nhân thiên cổ mất.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không được như mong muốn của tôi, lúc bác sĩ đi ra liên tục lắc đầu.
“Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không giữ được đứa trẻ, chỗ xương sườn của bệnh nhân cũng bị gãy một đoạn rất nhỏ nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Chủ yếu nhất là vốn bệnh nhân đã có tiền sử bị bệnh tâm thần mà lần này còn phải chịu đả kích lớn như thế thì càng sẽ kích thích đến thần kinh của cô ấy hơn, mọi người phải trông nom cô ấy cho thật tốt, có vấn đề gì thì lập tức gọi bác sĩ ngay.”
Lòng tôi đau nhói.
Cảm giác kia giống như là con của mình đột nhiên không còn nữa.
Quý Long thất hồn lạc phách đi vào phòng bệnh, tôi cũng đi theo vào.
Quý Vương Nhung đã tỉnh lại hai mắt vô thần ngồi ở trên giường bệnh, dáng vẻ kia khiến cho người ta cảm thấy rất đau lòng.
Lúc cô ta trông thấy tôi cảm xúc lập tức trở nên kích động, cầm cái ly ở đầu giường lên đập về phía tôi.
Cái ly không chạm được đến bụng tôi cho nên tôi ngay cả tránh cũng không tránh hai mắt nhắm nghiền lại yên lặng chuẩn bị đón nhận lửa giận của Quý Vương Nhung.
Cho dù như thế nào thì đứa bé cũng không còn nữa, tôi cũng không thoát khỏi liên quan cho nên có số việc tôi nhất định phải gánh chịu.
Nhưng cái ly lại không hề nện vào đầu của tôi mà ngược lại tôi nghe thấy Lục Nguyên Đăng rên khẽ một tiếng.
Mở mắt ra đã nhìn thấy anh ngăn ở trước mặt của tôi, dùng cánh tay chặn lại cái ly Quý Vương Nhung vừa ném tới.
Cái ly loảng xoảng một tiếng vỡ vụn trên mặt đất khiến tôi chợt nhớ tới lần đó Quý Vương Nhung đã dùng cái bình đập vào đầu tôi, không biết lúc kia cô ta có biết về quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng hay không.
“Em là đồ đần à? Chẳng lẽ ngay cả tránh cũng không biết?”
Lục Nguyên Đăng quay đầu lại, trầm giọng chất vấn tôi.
“Lỗi của tôi, có lẽ cô ấy muốn trút giận một chút.” Tôi nói mà không có biểu cảm gì.
“Do cô ấy muốn đẩy em xuống lầu, có liên quan gì tới em chứ? ! Ninh Khanh, em đừng lúc nào cũng coi mình là Thánh Mẫu nữa!” Lục Nguyên Đăng nhíu mày, nhìn tôi nghiêm nghị nói.
Tôi không muốn để ý tới anh nên yên lặng ngồi xuống một bên.
Anh mãi mãi cũng sẽ không hiểu, một người phụ nữ mất đi đứa con của mình sẽ đau đớn như thế nào.
Hơn nữa tôi khiến anh mất đi con của mình không phải anh nên hận tôi mới đúng à? Vì sao còn muốn thay tôi cản cái ly kia?
Tôi không hiểu cũng không muốn hiểu.
Quý Vương Nhung vẫn muốn lao xuống giường bệnh đánh tôi nhưng đều bị Quý Long cản lại đến cuối cùng thật sự không ngăn được nữa nên chỉ có thể gọi bác sĩ tới cho tiêm cho cô ta một mũi an thần lúc này cô ta mới yên tĩnh trở lại.
“Thật xin lỗi.”
Trước khi cô ta ngủ mất tôi tranh thủ nói với cô ta một câu chân thành.
“Ninh Khanh, nhất định tôi sẽ khiến cô nợ máu phải trả bằng máu.”
Quý Vương Nhung yếu ớt nói xong câu này liền ngủ mê man.
Nhưng ánh sáng hung ác trong mắt cô ta vẫn khiến cho tôi không rét mà run như cũ.
Chắc chắn là Quý Vương Nhung sẽ hận tôi thấu xương còn ước gì tôi mau chết đi.
Tôi thật sự không thể tiếp tục ở lại bên cạnh Lục Nguyên Đăng được nữa cho dù là vì đứa nhỏ hay là vì chính mình.
Trốn thoát khỏi Lục Nguyên Đăng đối với tôi mà nói thật sự là chuyện không thực tế, biện pháp duy nhất tôi có thể nghĩ tới chính là tự anh đuổi tôi đi.
Quý Vương Nhung ở lại bệnh viện mấy ngày mới xuất viện sau đó trở về ở nhà Lục Nguyên Đăng như trước.
Mặc dù tôi rất thẹn với cô ta nhưng lúc cô ta ở đó tôi thật sự hoảng sợ không chịu nổi một ngày, sợ không biết lúc nào cô ta sẽ xuống tay với tôi.
Thái độ của cô ta đối với tôi rất lạnh lùng, hoàn toàn coi tôi như không tồn tại nhưng tôi lại rất rõ ràng tính cách này không phù hợp với Quý Vương Nhung.
Lý do khiến cô ta làm như vậy trong mắt tôi chỉ có một cái.
Bình yên trước bão táp, nhất định là cô ta đang có âm mưu lớn nào đó.