A, Lục Nguyên Đăng thực sự là cầm thú!
Không nhìn thấy người ta cũng đã không tình nguyện như vậy rồi sao, lại còn muốn ép con gái nhà lành!
“Không thể nào. Tôi có bạn trai, xin các người tôn trọng người khác một chút, không phải có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm.” Miêu Miêu kiên định nói.
Ánh mắt tôi nhìn cô ấy, cũng thêm chút tán thưởng. Trước đây tôi thật sự cho rằng, những cô gái múa cột đều không đứng đắn, nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi, vì Miêu Miêu mà hoàn toàn thay đổi rồi.
“Có tiền không thể muốn làm gì thì làm, nhưng muốn ngủ cô, quá đơn giản.” Lục Nguyên Đăng nhàn nhạt nói.
Trong lời nói, nồng nặc ý muốn chiếm hữu.
Ha.
Tôi khẽ cười một tiếng, tràn đầy tức giận nhìn Lục Nguyên Đăng.
Cho tới bây giờ, anh cũng vẫn là dáng vẻ này. Trước giờ đều không quan tâm người khác có bằng lòng hay không, chỉ để ý anh có vui vẻ hay không.
Theo tính cách anh, tôi thật sự rất lo lắng cho Miêu Miêu.
“Đúng vậy, Lục tổng nhìn trúng cô là may mắn của cô, mau đi qua.” Có người đẩy Miêu Miêu một cái, đẩy cô ấy vào lòng Lục Nguyên Đăng.
Mắt Miêu Miêu đầy nước mắt, nhìn mọi người hung hăng bức người, đột nhiên đập vỡ ly thủy tinh trên bàn, nhặt một mảnh vỡ đặt lên cổ mình.
“Nếu các người còn ép tôi, tôi sẽ chết cho các người xem!”
Thân thể Miêu Miêu không ngừng run rẩy, không biết là vì sợ hãi, hay là tức giận.
Tôi thật sự nhìn không nổi nữa.
Đám người này, thật sự hiếp người quá đáng!
Lục Nguyên Đăng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Miêu Miêu, lạnh lùng nói một câu: “Ra tay đi.”
Miêu Miêu sững sốt một chút, tay càng thêm run rẩy, do dự trong mắt từng chút từng chút biến thành quyết tuyệt.
Nếu còn như vậy, tôi thật sự sợ cô ấy làm ra việc ngu ngốc!
A! Lục Nguyên Đăng thật sự quá đáng, tôi không nhịn được!
“Lục Nguyên Đăng, anh đừng quá đáng!”
Lúc tôi ý thức được làm vậy quá kích động thì đã muộn rồi.
Tôi bước ra ngoài một bước, cứ như vậy bạo lộ trong ánh mắt Lục Nguyên Đăng.
Trong số những người trên lầu, có người từng gặp tôi, lập tức nhận ra tôi, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.
Tôi và Lục Nguyên Đăng, cách nhau mấy chục mét, cứ nhìn nhau như vậy.
Ánh mắt anh thâm thúy như mực, mặt cũng lạnh nhạt như vậy, tôi đoán không ra cảm xúc lúc này của anh, cũng không muốn đoán.
Dù sao tôi xuất hiện trước mặt anh như vậy, đã không còn đường lùi nữa.
Thật lâu sau, Lục Nguyên Đăng mới chậm rãi nói ra hai chữ.
“Ninh Khanh.” Giọng anh rõ ràng có chút khô khốc, cũng có chút run rẩy. Tôi nghĩ, đại khái là anh uống nhiều rồi mới sẽ như vậy đi.
Dù sao trước đó lúc mọi người nói chuyện, anh lại luôn uống rượu, tôi đếm đại khái, anh ít nhất đã uống bảy tám ly đi.
Tôi cứ ngẩng đầu như vậy, nhìn chằm chằm anh, không biết nên nói với anh một tiếng đã lâu không gặp, hay là cứ xông lên như vậy, liều mạng anh chết tôi sống với anh, bắt anh trả lại mạng cho con tôi.
Chỉ là trong thoáng chốc sững sờ, Lục Nguyên Đăng đã biến mất trong ánh mắt tôi.
Đợi đến lúc tôi hồi thần, thân thể cao lớn thẳng tắp của anh đã đứng trước mặt tôi rồi.
“Cô lại còn dám quay lại?” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nói với tôi.
Tôi cười không nổi, lúc đối diện với anh, trong lòng chỉ có hận.
Tôi quay lại, còn không phải vì anh làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy với con tôi sao.
“Nguyên nhân tôi quay lại, chẳng lẽ anh không rõ?” Tôi hừ lạnh hỏi ngược lại Lục Nguyên Đăng.
Người đàn ông không nói chuyện, ánh mắt tĩnh mịch cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy.
Đột nhiên, anh kéo tay tôi, kéo tôi ra ngoài.