“Trở về cùng với anh? Về chỗ nào?”
Tôi cười lạnh nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy những gì nói ra từ trong miệng của anh thật là hài hước và buồn cười.
Tôi và anh đã không dính dáng gì với nhau từ lâu rồi, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn còn đang trong mơ mà chưa tỉnh lại, cảm thấy tôi vẫn là tình nhân mặc cho anh sắp xếp?
“Về nhà.” Đôi môi mỏng của Lục Nguyên Đăng khẽ mở ra, hờ hững phun ra hai chữ này.
“Ha ha ha, Lục Nguyên Đăng, anh cũng thật sự là buồn cười quá đi, bây giờ tôi có liên quan gì đến anh không? Tôi dựa vào cái gì mà phải về nhà cùng với anh?”
Tôi cười đến nỗi nước mắt cũng rơi ra, nhưng đau khổ trong đó cũng chỉ có một mình tôi mới hiểu được.
“Em muốn cái gì?”
Người đàn ông bỗng nhiên nói một câu.
Nụ cười của tôi đông cứng ở nơi khóe miệng, trong lúc nhất thời, tôi không biết rốt cuộc là câu nói này của anh có ý nghĩa gì.
“Em muốn như thế nào mới bằng lòng trở về cùng với tôi?” Người đàn ông nhìn tôi chăm chú, có chút bất đắc dĩ mà nói.
Tôi nâng mặt nhìn về phía anh, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
“Anh mở cửa xe ra trước đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”
Anh chần chờ một chút, có lẽ là đang suy nghĩ xem tôi có thể chạy trốn hay không, sau mấy giây anh mới mở cửa sổ ra, trầm giọng nói: “Nói đi.”
Khóe miệng của tôi giương lên một độ cong, chậm rãi vươn tay ra lướt qua đường nét trên gương mặt khôi ngô và cứng rắn của người đàn ông, cuối cùng dừng ở hầu kết của anh.
Tôi đang suy nghĩ, nếu cho tôi một con dao, liệu tôi có thể nhẫn tâm đâm một nhát hay không?
Cho dù là tôi không nỡ Lục Nguyên Đăng đến đâu đi nữa, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến đứa con đáng thương của tôi, sự hận thù trong lòng của tôi liền bắt đầu sôi trào mãnh liệt.
Tôi nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ của Lục Nguyên Đăng, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.
“Lục Nguyên Đăng, tôi muốn anh chết đi.”
Một câu nói như vậy khiến cả người của Lục Nguyên Đăng đông cứng ở nơi đó, tôi cũng thừa dịp khoảng cách này mà trực tiếp bước xuống xe chạy về phía trước.
Cho dù là như thế nào, tối hôm nay tôi không thể trở lại quán bar được. Nếu không thì thú tính của Lục Nguyên Đăng lại bùng nổ một lần nữa, hoặc là nói không để ý đến mong muốn của tôi mà ép buộc tôi trở về, như vậy thì coi như tiêu rồi.
Vừa nãy phải chịu được sự tra tấn của Lục Nguyên Đăng trong một thời gian dài như vậy, mỗi một bước đi của tôi đều cảm thấy phía dưới của mình đau đớn như muốn xé rách ruột gan.
Nhưng mà tôi biết, tôi không thể dừng lại.
Ở sau lưng, ánh mắt nóng rực vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho thân thể của tôi cũng sắp bốc cháy.
Trong khoảng thời gian sinh sống ở Prague, mỗi ngày tôi đều lo lắng Lục Nguyên Đăng có thể tìm đến đây hay không, điểm tốt duy nhất của chuyện này chính là năng lực quan sát của tôi trở nên rất mạnh mẽ.
Sau khi xác định không có ai đi theo tôi, tôi liền đi đến tiệm thuốc mua chút thuốc, sau khi lượn lờ tầm vài vòng ở khu vực xung quanh rồi mới trở về nhà.
Nhưng mà thật ra tôi hiểu rất rõ ràng, tôi làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả, nếu như Lục Nguyên Đăng thật sự muốn tìm tôi, vậy thì chuyện này không phải dễ như trở bàn tay à.
Mà mấy tháng trước đó ở Prague, anh đều không tìm được tôi, có lẽ là bởi vì anh căn bản cũng không muốn tìm tôi mà thôi.
Tôi bước vào trong nhà, thoa thuốc cho phần dưới của tôi rồi uống thuốc tránh thai khẩn cấp, lúc này mới yên lòng đi ngủ.
Tôi trở về nơi này là muốn tính sổ với Lục Nguyên Đăng, mà chuyện tối ngày hôm nay hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, nếu như là chuyện ngoài ý muốn, vậy tôi càng không thể để cho nó tạo thành một tai nạn lớn hơn.
Tôi không thể nào chịu đựng nổi tổn thương do Lục Nguyên Đăng mang đến.
Ngày hôm sau tôi vẫn lựa chọn đến quán bar làm như cũ, tôi không muốn phải trốn tránh, tôi trở về đây cũng không phải là vì để trốn tránh Lục Nguyên Đăng, dựa vào hiểu biết của tôi đối với Lục Nguyên Đăng, tối hôm nay anh hẳn là sẽ còn đến đây.
Đương nhiên để cho an toàn, tôi đã dặn dò người của Tống Trọng phái đến đây để bảo vệ tôi tuyệt đối không thể để Lục Nguyên Đăng mang tôi khỏi quán bar này.
Quả nhiên đến buổi tối, Lục Nguyên Đăng lại đến.