Quả nhiên, câu nói này đã thành công cản bước chân của Quý Vương Nhung lại.
Cô ta dừng chân xoay người lại hoảng hốt nhìn tôi, khẩn trương phun ra một câu từ trong miệng.
“Cô… cô nói cái gì hả?”
“Tôi biết đứa nhỏ ở trong bụng của cô là của Quý Long, nếu như cô nhất định phải đưa tôi đến phòng phẫu thuật, vậy thì tôi sẽ nói cho Lục Nguyên Đăng biết đứa nhỏ ở trong bụng của cô không chỉ không bị sẩy mà còn nói cho anh ấy biết đứa nhỏ này là con của Quý Long. Cô nói xem đến lúc đó Lục Nguyên Đăng sẽ làm như thế nào đây?”
Đây là nhược điểm của Quý Vương Nhung, cũng là tiền đặt cược duy nhất của tôi.
Ngoại trừ cái này thì tôi cũng không còn cách nào khác.
Ánh mắt của Quý Vương Nhung nhìn vào tôi đều là vẻ thù hằn, hơn nửa ngày rồi mới dữ tợn nói với tôi: “Ninh Khanh, xem như là cô lợi hại! Chỉ cần cô không nói chuyện của tôi ra thì ngày hôm nay tôi sẽ không làm tổn thương đến đứa nhỏ ở trong bụng của cô, đương nhiên cô cũng phải nhớ rõ ràng lời mà chính cô đã nói. Nếu như cô không rời khỏi Nguyên Đăng, cho dù trước khi cô sinh một ngày thì tôi cũng có cách để cho đứa nhỏ trong bụng của cô chết từ trong trứng nước, hoặc là một xác nhưng hai mạng.”
Lời nói của cô ta khiến cho tôi nổi một lớp da gà, ở sau lưng cũng không tự giác được mà mồ hôi lạnh túa ra chảy ròng ròng.
Người phụ nữ Quý Vương Nhung này thật là đáng sợ.
Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ chính là bảo vệ tốt đứa nhỏ ở trong bụng, cô ta nói cái gì thì tôi cũng sẽ đồng ý.
Tôi nhẹ gật đầu nói: “Tôi sẽ rời khỏi Lục Nguyên Đăng, trước khi anh ấy phát hiện tôi mang thai thì tôi sẽ đi khỏi.”
Tôi đảm bảo với Quý Vương Nhung, lúc này cô ta mới yên tâm buông lỏng sự ràng buộc đối với tôi, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô ta từ từ đi xa, cuối cùng tôi cũng thở dài một hơi.
Trong lòng sợ hãi làm xong hết tất cả các hạng mục kiểm tra, lúc đến cửa nhà vừa vặn gặp phải Lục Nguyên Đăng.
Bây giờ là giữa trưa, anh ấy trở về đây làm cái gì chứ?
“Nguyên Đăng, anh về rồi.”
Vừa mới bước vào nhà thì Quý Vương Nhung đã đi lên đón tiếp, gương mặt mỉm cười sáng lạn với Lục Nguyên Đăng.
“Sao vậy? Gấp gáp gọi tôi trở về là có chuyện gì? Quyết định dọn ra ngoài à?”
So với sự nhiệt tình của Quý Vương Nhung thì Lục Nguyên Đăng lộ ra vẻ quá mức lạnh lùng.
Ở trên ghế sofa, Lục Mạnh Khiết cứ cười trộm không thôi, phất tay về phía tôi ra hiệu cho tôi đi qua đó ngồi.
Sắc mặt của Quý Vương Nhung thay đổi, từ từ lấy một bản báo cáo ở trong tay đưa qua cho Lục Nguyên Đăng.
“Nguyên Đăng, con của chúng ta vẫn không có mất, đứa bé vẫn còn đang ở trong bụng của em.”
Lời nói của cô ta đã khiến cho tôi sững sờ tại chỗ.
Tôi thật sự không ngờ tới Quý Vương Nhung thế mà lại chủ động nói với Lục Nguyên Đăng chuyện này, cô ta nói như vậy chẳng lẽ không nghĩ tới nếu như Lục Nguyên Đăng biết đứa bé ở trong bụng của cô ta là của người khác, vậy thì sẽ phản ứng như thế nào?
Không biết là Quý Long có biết Quý Vương Nhung làm vậy hay không, lại nghĩ ra sao vậy chứ?
Lục Nguyên Đăng cau mày cúi đầu nhìn tờ giấy ở trong tay của Quý Vương Nhung, trên mặt cũng không có biểu cảm vui sướng gì.
“Cô xác định à? Không phải là lần trước bác sĩ nói đã không còn ư?”
Quý Vương Nhung giải thích nói: “Em cũng không biết nữa. Gần đây em cảm thấy bụng của mình có chút không thoải mái cho nên đến bệnh viện khám thử, không ngờ tới là phát hiện đứa bé vẫn còn, có lẽ là do bác sĩ chẩn bệnh sai rồi, hoặc cũng có lẽ là do ông trời cảm thấy em không có con quá đáng thương, cho nên trả lại con cho em.”
Lời nói này của Quý Vương Nhung nói rất là trôi chảy.
Tôi cũng không biết là cô ta đã tập luyện mấy lời nói này ở trong lòng bao nhiêu lần rồi.
“Cô ta còn đáng thương á? Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, tôi thấy có vẻ là mắt của ông trời cũng bị mù rồi.”
Lục Mạnh Khiết ngồi ở một bên tức giận nói.
“Vậy cô cứ dưỡng thai cho tốt đi, tôi còn có việc, về công ty trước đây.”
Lục Nguyên Đăng cứ như vậy mà trở về công ty, Quý Vương Nhung cũng không thấy mất mát, dưới cái nhìn của cô ta thì đứa nhỏ chính là lá bài lớn nhất.
Cô ta sờ lên bụng của mình, mỉm cười đắc ý với tôi.