Hôm nay cũng như mọi ngày khác, lúc tôi đi xuống cầu thang, Lục Nguyên Đăng đã không còn ở đây nữa.
Như vậy cũng tốt, tránh cho lúc anh hỏi tôi đi đâu, tôi lại không biết phải trả lời thế nào.
Tôi không dám nói dối Lục Nguyên Đăng, người đàn ông đáng sợ đấy, lần nào tôi còn chưa kịp mở miệng đã bị anh ta vạch trần rồi.
Tôi hẹn Tinh Tinh gặp nhau lúc tám giờ trước cửa bệnh viện, tôi thay đồ rồi đi ra ngoài.
Lúc đến cửa bệnh viện, cô ấy đã giúp tôi lấy số rồi.
Hơn nữa điều làm tôi bất ngờ là, cô ấy chỉ đến một mình mà thôi. Không ngờ người đàn ông có tính cách như Cổ Duyên mà lại để Tinh Tinh về đây một mình, chuyện này không khoa học chút nào.
“Sao cậu về một mình thế? Cổ Duyên đâu rồi?” Tôi hỏi cô ấy.
Tinh Tinh lắc đầu, rồi nói khe khẽ với tôi: “Úi, đừng lớn tiếng thế chứ. Cái tên xấu xa ấy không cho tớ về, nói là kêu cậu đi tìm Lục Nguyên Đăng, anh ta có thể giải quyết chuyện này. Mà nói chuyện này với Lục Nguyên Đăng chẳng phải đầu óc không bình thường sao?
Cách một đại dương dài mấy mươi ngàn mét , tôi còn có thể tưởng tượng ra sắc mặt sa sầm của anh ta lúc phát hiện Tinh Tinh lén lút chạy về đây, bèn không khỏi run rẩy.
“Cậu to gan thật.” Tôi bĩu môi.
“Quan tâm đến Cổ Duyên làm chi! Thai phụ là quan trọng nhất.” Tinh Tinh trợn mắt rồi nói: “Đi thôi, lấy số rồi, bây giờ còn sớm nên chưa đông lắm, làm cho xong phẫu thuật đi cho rồi, tớ cũng thấy yên tâm hơn.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, rồi đi vào khoa sản với Tinh Tinh.
Trước tôi chỉ có hai bệnh nhân, mới đây đã đến lượt tôi, Tinh Tinh vào cùng với tôi.
“Cô bị sao?” Bác sĩ hỏi tôi bằng giọng nghiêm túc, đầu vẫn cúi gằm.
“Tôi mang thai.” Tôi đáp khe khẽ, trong lòng hơi buồn bã.
“Cô đã kiểm tra rồi à?” Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi gật gật đầu.
“Kỳ kinh nguyệt trước.”
“Ngày 15 tháng 11.” Tôi thành thật trả lời.
“Giữ hay bỏ?” Bác sĩ trả lời máy móc.
Rõ ràng là một tính mạng bé bỏng đáng yêu, đến bây giờ, bọn họ đã tê dại rồi.
“Bỏ.”
“Chỉ mới hơn 30 ngày thôi, vẫn chưa kiểm tra được thai trong tử cung hay là ngoài tử cung. Cô đợi tầm một tuần cho đến 10 ngày sau rồi quay lại đây.”
Còn phải đợi nhiều ngày như vậy, lông mày tôi nhíu chặt lại.
Trong vòng một tuần, tôi không dám chắc có xảy ra chuyện gì bất trắc không, hoặc là có bị Lục Nguyên Đăng phát hiện hay không.
Nhưng bác sĩ đã nói như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mà thôi.
Thôi vậy, tôi với Tinh Tinh chỉ đành rời khỏi bệnh viện.
Nhưng tôi nhận ra rằng tâm trạng của mình nhẹ nhõm hơn lúc mới bước vào bệnh viện. Mẹ con hiểu lòng nhau, chắc chắn tôi không nỡ bỏ đứa trẻ này.
Nhất định tôi phải trân trọng mấy ngày cuối cùng con còn ở bên tôi.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Tinh Tinh quay đầu qua, ủ rũ nhìn tôi.
“Dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để Lục Nguyên Đăng biết được. Tiêu hủy chứng cứ trước đi đã rồi tính tiếp.” Nói rồi, tôi bèn xé giấy thứ tự thành mảnh vụn.
Lục Nguyên Đăng là một người vô cùng kỹ tính, tôi không dám đảm bảo rằng anh ta chẳng phát hiện ra manh mối.
“Khổ cho cái thân của tớ, tớ chỉ đành đợi thêm một tuần nữa, chỉ có điều nếu tớ không đoán sai, bây giờ chắc Cổ Duyên đã chạy qua đây rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, tầm tối nay hẳn sẽ gặp anh ta thôi.”
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt đau lòng, mắt nhìn phía trước mặt, chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Không cần phải đợi đến tối, anh ta đã đến rồi.”
Tinh Tinh bất ngờ, nương theo ánh mắt của tôi nhìn về hướng đó, nhìn thấy gương mặt sa sầm của Cổ Duyên, cô ấy bèn vội vàng nấp sau lưng tôi.
Cổ Duyên đi về phía bên này, nhưng lại nhíu mày nói với tôi: “Ninh Khanh, chuyện này cô bắt buộc phải nói với Lục Nguyên Đăng mới được. Có một vài hậu quả, cô không gánh nổi đâu.”
Cổ Duyên nói vậy là ý gì?
Ý anh ta là, sau khi Lục Nguyên Đăng biết được sẽ nổi cơn lôi đình sao?
Nhưng mà có gì để nổi giận chứ? Dù gì anh ta cũng đâu có cần đứa con này, biết được cũng bắt mình bỏ nó đi thôi.
Tinh Tinh không nghe lọt lỗ tai nữa, mới đi ra từ sau lưng tôi, rống lên với Cổ Duyên: “Đầu anh bị lừa đá à? Sao mà nói chuyện này với tên cầm thú Lục Nguyên Đăng đó được?! Tôi về để giúp Ninh Khanh giải quyết chuyện này đấy, tốt nhất anh đừng có nhúng tay vào, chứ bằng không em cắm một đống sừng cho anh đấy nhé!”
Bởi vì câu nói này, gần như Tinh Tinh bị Cổ Duyên kéo đi.
Tôi nhìn bóng lưng của bọn họ, bất lực bật cười.
Vừa mới đi được hai bước lại nhìn thấy Quý Vương Nhung hấp tấp đi về phía này.