Ngoại trừ những người đi tới toilet, dường như không có ai đi qua đây, cho dù tôi muốn cầu cứu cũng không tìm được người nào.
Mạc Hân đụng vào khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn.
Buồn nôn đến phát ói.
“Anh thả tôi ra!” Tôi cau mày, mặt mũi tràn đầy chán ghét nói với Mạc Hân.
Mạc Hân dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Lúc trước khi ông đây không được, cô đói khát như vậy. Bây giờ còn giả vờ trong trắng liệt nữ nữa cái gì với ông đấy nữa?”
Nói xong, từng chút đẩy tôi vào vách tường, đưa tay phải đặt lên ngực tôi thô lỗ chà đạp một trận.
“Nha, đã lâu không gặp, ngực lại lớn thêm không ít, xem ra là được rất nhiều đàn ông chăm sóc!”
Mạc Hân nói xong, bắt đầu xé rách quần áo trên người tôi.
Sức lực của anh ta rất lớn, chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, lớp quần áo trên bả vai tôi bị xé rách. Da thịt trần trụi dán vào vách tường lạnh lẽo khiến tôi không khỏi rùng mình một cái.
“Mạc Hân, anh làm như vậy là phạm pháp! Anh ngồi tù vẫn chưa đủ, còn muốn vào tù lần nữa sao?” Tôi nghiêm nghị nói với anh ta.
Mạc Hân dừng động tác lại, tôi nghĩ là anh ta đã bị tôi dọa, nhưng một giây sau, anh ta lại cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi nói: “Ninh Khanh, cô biết tôi hận cô đến mức nào không? Cho dù tôi xuống địa ngục cũng muốn kéo cô đi cùng! Không phải cô hận tôi lắm sao? Tôi ở chỗ này làm cô, tôi xem cô có thể làm gì tôi! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười của Mạc Hân điên cuồng mà chói tai, khiến cho lưng tôi đều trở nên lạnh lẽo.
Tôi nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện Mạc Hân đã kéo tôi tiến vào trong toilet.
Mà kỳ lạ là, trong toilet lại không có bất kỳ ai.
Tôi nhìn xung quanh, muốn kêu cứu cũng không tìm được tới chúa cứu thế.
Trong đầu, chợt xuất hiện khuôn mặt của Lục Nguyên Đăng.
Không biết vì sao lúc này, bóng dáng của anh lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi hận anh, điều này là không thể nghi ngờ.
Nhưng tại sao, trong lúc tôi bất lực, người nghĩ tới luôn là anh?
Có lẽ, vì anh đã từng một lần cứu tôi khỏi lúc nước sôi lửa bỏng. Tôi tự nhủ như vậy, cũng không muốn nghĩ đến Lục Đăng Nguyên nữa.
Mỗi lần nghĩ thì vừa đau vừa hận.
“Thế nào, thấy kỳ lạ vì không có người nào đến anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Ai bảo lúc tôi tiến vào, đã đem biển đang dọn dẹp phủ lên. Cho nên, dù cô có gọi rách họng cũng sẽ không có người tới cứu cô. Cô hãy ngoan ngoãn ở dưới thân tôi hưởng thụ đi.”
Mạc Hân vừa nói vừa đem cái miệng mang theo mùi rượu nồng nặc tiến lại.
Tôi bị hun hoa mắt chóng mặt, nhịn không được cảm giác buồn nôn từng đợt. Động tác đẩy trên tay tôi càng kịch liệt hơn so với trước đó.
Mạc Hân hôn vào cổ tôi, chân mày tôi nhíu chặt lai, ngay cả ý nghĩ cắn lưỡi tự vẫn cũng đều có.
Mà động tác kế tiếp của Mạc Hân lại càng khiến cho tôi cảm thấy toàn thân khó chịu.
Anh ta cởi quần mình ra, chỉ còn mặc chiếc quần cộc bên trong. Điều khiến tôi ngạc nhiên là, nơi nào đó của anh ta chưa bao giờ được giơ lên lúc này lại căng cứng đứng lên vững vàng.
Tại sao lại như vậy? Anh ta không phải bất lực sao? Chẳng lẽ tốt rồi?
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng tôi nhìn một cái liền dời ánh mắt đi. Tôi hoàn toàn không hứng thú với Mạc Hân, nơi đó của anh ta nếu tôi nhìn lâu, tôi cũng sợ đôi mắt của mình bị mù.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến.
Động tác của Mạc Hân ngừng lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Là ai tới cứu tôi sao? Tôi muốn hét lên lại bị Mạc Hân nhanh một bước bịt miệng lại.
“Có ai không?” Bên ngoài có người trầm giọng hỏi.