Con ư?
Tôi đã không muốn truy cứu xem vì sao Lục Nguyên Đăng biết được tôi đã mang thai, rồi làm sao anh tìm được tôi. Bây giờ, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để mấy người này làm hại con của tôi được.
Cái tên khốn nạn Lục Nguyên Đăng này, mặc dù tôi len lén chạy trốn với đứa con của anh ta trong bụng là lỗi của tôi, nhưng đây là con của anh ấy kia mà, sao anh ấy có thể ra tay được?
Một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn, thoạt đầu tôi lựa chọn bỏ đi, đúng thật là thông minh! Nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? Vốn dĩ tôi nghĩ rằng mình đã chạy đến nơi xa xôi như thế này thì có thể thoát được móng vuốt của anh ta, nhưng cuối cùng, vẫn không thoát được ngũ chỉ sơn của anh ấy.
Con tôi, con tôi tuyệt đối không được có bề gì!
“Nếu như các người dám đụng đến một cọng lông của con tôi, chắc chắn tôi sẽ bắt các người trả giá gấp trăm lần.” Tôi trừng mắt nhìn đám người trước mặt, cất giọng dọa dẫm.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải bảo vệ con của tôi được an toàn. Bảo vệ con là bản năng của một người mẹ!
“Cô cảm thấy, bây giờ cô còn đường phản kháng ư?” Người đàn ông ấy cười khẽ rồi nói.
Tôi nhìn ba người có vóc dáng khác xa tôi, đang đứng phía trước và sau lưng mình, cảm thấy chắc chắn không được.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, tôi bèn đanh giọng nói: “Lục Nguyên Đăng đâu, gọi anh ta ra gặp tôi! Nếu như anh ta dám làm hại con tôi, chắc chắn tôi sẽ giết anh ta!”
Gần như tôi rít qua từng kẽ răng, nếu như Lục Nguyên Đăng đứng trước mặt tôi vào giờ phút này, nhất định tôi sẽ bán mạng với anh ta, cho dù ngọc nát đá tan, tôi cũng sẽ không sợ hãi.
“Tổng giám đốc Lục sẽ không gặp cô đâu. Tổng giám đốc Lục đã nói, cô và đứa con hoang trong bụng đều không xứng xuất hiện trước mặt anh ấy.”
Con hoang?
Người đàn ông ấy nói một cách nhẹ bẫng, nhưng lại cứa sâu vào trong lòng tôi, làm tôi thấy đau nhói.
Lục Nguyên Đăng, anh tàn nhẫn thật! Rõ ràng đây là con của anh, nhưng anh lại gọi nó là đồ con hoang? Quả nhiên người đàn ông này không có trái tim.
Trước đây tôi yêu anh ta bao nhiêu, thì lúc nghe thấy câu nói này, lòng tôi hận anh ta bấy nhiêu. Lục Nguyên Đăng tàn nhẫn với tôi thì thôi đi, nhưng anh ta còn tàn nhẫn với cả cốt nhục của mình nữa, sao anh ta có thể ra tay được vậy.
Nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa thì tốt rồi, tôi thà rằng bị Mạc Hân hành hạ đến chết, cũng không muốn gặp lại anh ta.
“Lục Nguyên Đăng, tôi hận anh, anh…”
Tôi vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bác sĩ và y tá đã đi vào, trên cái khay trong tay họ, có rất nhiều dụng cụ phẫu thuật.
Từ lúc người đàn ông đó xuất hiện cho đến tận bây giờ, tôi đã biết bọn họ muốn làm gì rồi. Anh ta muốn giết đứa trẻ trong bụng tôi.
Tôi phải làm sao đây?
Đứa trẻ trong bụng tôi phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tôi tuyệt đối sẽ không ngồi im chờ chết đâu.
Tôi nhìn dáo dác xung quanh, thấy phía bên trái của người đàn ông ấy không có ai, cũng rất rộng rãi, là một con đường chạy trốn thích hợp.
Tôi nhấc tay của mình lên, huých khuỷu tay vào bụng một trong những người đàn ông khống chế tôi thật mạnh. Đồng thời cũng nhấc chân đá vào cậu em của người đàn ông còn lại. Hai người họ bị đau, đều buông tôi ra ngay.
Tôi nhân cơ hội này liều mạng chạy ra ngoài.
Mặc dù không biết có thể chạy thoát hay không, nhưng chỉ cần có thể chạy đi, mới tìm được cơ hội được cứu.
Nếu như bản thân mình không lâm vào tình huống nguy cấp, tôi thật sự không biết bụng mình đã to mà vẫn có thể chạy nhanh như thế.
“Bắt lấy cô ta!” Mấy người đàn ông phía sau lưng thét lên.
Tôi nhanh chân hơn, nhưng lúc chạy ra đến ngoài cửa, lại bị bắt ngược về.
Rồi sau đó, y tá vén cổ tay áo của tôi lên, tiêm vào trong tĩnh mạch của tôi.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, ý thức của tôi càng lúc càng mơ hồ, đến cuối cùng, đã triệt để mất đi ý thức.
Con tôi, con của tôi.
Dường như tôi đã rơi xuống vực sâu không đáy, trong lòng tôi dậy lên nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời.