Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trong nhà rồi.
Tống Trọng đang ngồi trước mặt tôi, sắc mặt trầm trọng nhìn tôi.
Mặc dù tôi vừa hôn mê, nhưng ý thức rất tỉnh táo, cũng nhớ rất rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Trong mơ, ngay cả hít thở tôi cũng cảm thấy đau đớn, sau khi tỉnh lại, càng là không còn gì để lưu luyến.
Tống Trọng nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói một câu.
“Tôi đã chôn đứa bé rồi.”
Đứa bé.
Hai chữ này như con dao sắc nhọn nhất, hung hăng lướt một nhát rồi lại một nhát vào tim tôi.
“Cô nghỉ ngơi thật tốt, trước đó cô xém chút mất quá nhiều máu, nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, có lẽ cô đã…”
“Anh kịp thời chạy tới?! Nếu hôm nay anh cùng tôi đi khám thai, sao sẽ xảy ra chuyện thế này? Anh không phải mỗi tháng đều cùng tôi đi khám thai sao? Anh đã đi đâu?! Còn nữa, Lục Nguyên Đăng sao lại biết tôi mang thai? Sao lại tìm tới đây, có phải anh nói cho anh ta biết không?!”
Tôi hét to với Tống Trọng.
Trong lòng tôi rất rõ ràng, chuyện này căn bản không thể trách anh ta, nhưng mà, tôi không khống chế được chính mình. Tôi ích kỷ và cố chấp cho rằng, tìm một người để trách tội thì trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn một chút.
Mặc dù, Tống Trọng không nên chịu những chuyện này.
“Lucy, sao con lại nói chuyện lớn tiếng như vậy? Con vừa sinh con, phải ở cử thật tốt, bảo vệ tốt cổ họng mình, cũng không thể quá kích động.” Mẹ đi vào, thân thiết nói với tôi.
“Sinh con? Vậy con của con đâu? Ở đâu?”
Vừa mở miệng, nước mắt tôi đã rơi xuống.
Trong lòng tuyệt vọng đến cùng cực.
Mẹ đau lòng nhìn tôi, nước mắt cũng rơi xuống. Cuối cùng lau lau nước mắt, xoay người rời đi.
Tống Trọng luôn ngồi trước giường cùng tôi, bất kể tôi mắng nhiếc trách móc thế nào, cũng không một câu oán hận. Sau khi ở đây vài ngày, Tống Trọng rời đi, lúc đi, còn dặn dò mẹ chăm sóc tốt cho tôi.
Trong tháng, mỗi ngày tôi đều khóc, không ăn được gì, cho dù là bị ép nhét nào vài muỗng thức ăn, thì cuối cùng tôi vẫn sẽ ói ra.
Lúc ra tháng, tôi còn ốm hơn trước khi mang thai năm ký. Cả người chỉ còn da bọc xương, ngay cả gò má cũng lõm xuống.
Tôi nhìn mình trong gương, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt không chút sức sống.
Nghĩ nghĩ, tôi mới hai mươi lăm tuổi, trái tim lại tràn đầy thương tích, giống như người đã bước một bước vào quan tài, không còn thiết sống.
Mẹ đi vào, bưng bát canh gà cho tôi.
“Uống chút đi. Chăm sóc mình thật tốt mới là quan trọng nhất.”
Tôi lắc lắc đầu, khẽ nói: “Đứa bé chôn ở đâu, còn muốn đi thăm nó.”
“Tống Trọng lát nữa sẽ tới, con đi cùng cậu ta đi.”
Mẹ thở dài nói.
Tống Trọng tới, dẫn tôi đến mộ đứa bé.
Bên trên, ngay cả một tấm hình cũng không có.
Ngày sinh: 11.7.2017.
Ngày mất cũng giống vậy.
Nước mắt tôi không nhịn được lại rơi xuống.
Tống Trọng nhẹ nhàng ôm vai tôi, để tôi dựa vào lòng anh ta.
“Con tôi, thậm chí còn chưa kịp nhìn thế giới này một cái, đã bị Lục Nguyên Đăng hại chết rồi. Tống Trọng, tim tôi rất đau, tôi rất hận. Tôi muốn chém Lục Nguyên Đăng ngàn vạn nhát.”
Tôi bất lực dựa vào vai anh ta, cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc mất đi đứa bé, tôi thật sự từng nghĩ cùng đi với đứa bé. Nhưng nỗi hận đối với Lục Nguyên Đăng khiến tôi sống tiếp.
Nếu tôi chết, người hại chết con tôi, không phải nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?
Lục Nguyên Đăng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, tôi sẽ không bỏ qua như thế!
Tôi nắm chặt nắm tay, nhấc đầu khỏi bờ vai Tống Trọng, trầm giọng nói: “Tống Trọng, tôi muốn về thành phố Phùng.”