Thứ tự công bố là từ dưới lên trên, hạng ba, là Thẩm Ninh.
Khuôn mặt cô ấy hiện vẻ mất mát, nhưng cũng không ngoài ý muốn. Tôi nghĩ, lần này có lẽ cô ấy phát huy không được tốt. Không biết có phải do áp lực tâm lý quá lớn hay không.
Hạng hai, là một nhà thiết kế có uy tín lâu năm.
Tôi càng lúc càng hồi hộp.
Đến cùng thì hạng nhất có phải là tôi hay không? Tôi có lòng tin với chính mình, nhưng cuộc thi tầm cỡ này, không phải có lòng tin là đủ.
“Hạng nhất do hai ứng cử viên sau tranh tài, theo thứ tự là nhà thiết kế Monica nước Pháp và nhà thiết kế Ninh Khanh.”
Tôi vô cùng kích động khi nghe được tên mình, Có điều như vậy là sao?
“Quán quân được lựa chọn từ một trong hai người, người không đoạt được quán quân sẽ nhận được giải thiết kế đặc biệt, cũng có cơ hội hợp tác với công ty. Sau đây mời hai nhà thiết kế trình bày về thiết kế của mình, sau đó ba vị giám khảo sẽ tuyên bố vị trí quán quân.” Mc nói tiếp.
Tôi không ngờ cuộc thi sẽ được tiếp tục như vậy.
Monica nói trước về linh cảm để hoàn thành thiết kế của mình, liên quan đến một mối tình đầu rất đẹp.
Khi chiếc mic được truyền vào tay tôi, ánh mắt Lục Nguyên Đăng cũng rơi vào người tôi.
Được anh nhìn chăm chú như thế khiến mặt tôi đỏ hồng. Bởi vì linh cảm khuy cài tay áo này là tình yêu của tôi đối với anh.
Tôi hắng giọng một cái, nói ra: “Tin tưởng trong lòng mỗi người, đều có một bóng hình ta yêu nhưng không có được. Như một cái gai đâm vào trong lòng, rút ra thì đau, không rút ra, sẽ lở loét bưng mủ. Cho nên, chủ đề thiết kế của tôi, là yêu tuyệt vọng, đây cũng là ý nghĩa loài hoa bỉ ngạn trắng. Dù không thể cùng người mình yêu đến đầu bạc, chúng ta cũng có thể dùng một cách khác đi vào cuộc sống của anh. Giống như chiếc khuy này, sẽ luôn bên cạnh làm bạn anh ấy.”
Lúc nói tôi không dám nhìn Lục Nguyên Đăng. Có lẽ, đó là có tật giật mình đi.
Phiếu thứ nhất do Đường Nhật bầu, anh ta chọn Monica, nguyên nhân là thiết kế của tôi quá bi thương, hắn không thích một tình yêu tuyệt vọng như thế.
Phu nhân Catherine thì bầu phiếu cho tôi, bà ấy nói, thiết kế của tôi khiến bà ấy nhớ đến tình cảm chân thành mà bà đã bỏ qua cả đời.
Cuối cùng một phiếu là của Quý Vương Nhung, có điều tôi đã nắm chắc cô ta tuyệt đối sẽ không bầu lá phiếu này cho tôi
Quả nhiên, một phiếu cuối cùng của Quý Vương Nhung là cho Monica. Thậm chí, ngay cả nguyên nhân đều không nói.
Sau khi tuyên bố xong, cô ta còn đắc ý nhìn tôi. Nhưng khi ánh mắt nhìn về thiết kế của tôi lại đầy sự kinh diễm. Tôi nghĩ, cô ta cũng có chút khen ngợi thiết kế này.
Chỉ là tư tâm che đậy hai mắt cô ta, không cho tôi một cơ hội nào.
Cứ như vậy, tôi bỏ lỡ cơ hội thành quán quân. Mặc dù cũng có thể hợp tác với công ty, thế nhưng không còn một triệu đô la, tôi không biết mình còn có thể có một cơ hội khác như lần này hay không
Ý nghĩ rời đi Lục Nguyên Đăng không còn hi vọng gì.
Kết thúc trao giải, cả người tôi mất mác, khi dọn dẹp xong đồ dùng dụng cụ tôi liền bước ra ngoài, đã bị Quý Vương Nhung ngăn lại trước cổng.
“Sao? Đã mất chức quán quân, có phải rất khó chịu hay không, tôi sớm nói rồi, có tôi ở đây, cô đừng hòng làm quán quân!”
Quý Vương Nhung đắc ý nhìn tôi, khua môi mua mép. Cạnh cô ta là Thẩm Ninh với khuôn mặt tỏ vẻ phức tạp.
“Cô chẳng lẽ cho là Thẩm Ninh coi cô là bạn sao, tôi chỉ nhờ cô ấy làm nằm vùng bên cạnh cô, khi cần đâm cô một dao thôi! Cô cũng không tự nhìn lại mình là dạng người gì, ai lại muốn làm bạn cô, cô nói đúng không?”
Thẩm Ninh cúi đầu không nói lời nào, xem như chấp nhận lời Quý Vương Nhung nói.
Thua cuộc thi khiến tôi cảm thấy khó chịu, Quý Vương Nhung còn sát muối vào vết thương, đâm từng nhát dao vào tim tôi.
Nếu Cô ta đã lớn lối như vậy, tôi cũng không nhượng bộ nữa. Không biết khi cô ta biết được nguyên nhân tôi muốn đoạt được quán quân có còn vui mừng như bây giờ hay không.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện! Tải Mê Tình Truyện để ủng hộ tác giả nhé!
Tôi ngẩng đầu lên, cười rộ lên với Quý Vương Nhung nói khẽ: “Nếu như tôi nói, cô đã bỏ lỡ một cơ hội để tôi rời khỏi Lục Nguyên Đăng, cô có hối hận với quyết định vừa nãy của mình hay không?”