Tôi cảm thấy lời Quý Vương Nhung nói cũng có lý.
Trước giờ Lục Nguyên Đăng luôn rất cao ngạo, đương nhiên anh ta sẽ không để cho người khác sắp xếp hướng đi của mình, huống hồ chi một chuyện lớn như hôn nhân kia chứ. Có lẽ sự khước từ thoạt đầu của anh ta làm cho anh ta không kịp nhận rõ tình cảm mình dành cho Quý Vương Nhung nhỉ.
Thực chất ngoại trừ lúc nổi điên, những khoảng thời gian khác Quý Vương Nhung đều rất hoàn hảo. Còn sự nổi điên của cô ta đều là vì yêu Lục Nguyên Đăng điên cuồng mà ra. Chỉ cần Lục Nguyên Đăng ở bên cô ta thì cô ta sẽ không mất khống chế.
Một người phụ nữ hoàn hảo là thế, tôi chẳng tìm được lý do nào để Lục Nguyên Đăng không yêu cô ta.
“Nếu đã là thế thì cô nên nói rõ với anh ta. Đến đây nói với tôi những lời này chẳng có ích lợi gì đâu.” Tôi hờ hững đáp.
Tôi không hề muốn dính líu đến chuyện của Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung.
“Anh ấy từ chối tôi nên sẽ không nghe lời tôi nói đâu. Cô nói với anh ấy đi, nói rằng cô không hề yêu anh ấy, cô hận anh ấy. Có thế thì anh ấy mới biết tôi là người yêu anh ấy nhất trên đời, rồi anh ấy sẽ về với tôi thôi.” Quý Vương Nhung kích động níu lấy tay tôi, rồi nói với vẻ van nài.
Tôi nhíu mày, khó mà tiêu hóa nổi những lời Quý Vương Nhung vừa nói.
Logic quái gì thế này, tôi nói với Lục Nguyên Đăng rằng mình không yêu anh ta thì anh ta sẽ về với cô ta à? Hơn nữa, sao Quý Vương Nhung biết tôi hận Lục Nguyên Đăng?
“Tôi đã nói với anh ta rằng mình không yêu anh ta cả trăm ngàn lần rồi. Hơn nữa, tôi thật sự không biết tiếp xúc với anh ta nữa. Cô Lý đừng làm khó tôi.”
Tôi vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa, ra lệnh tiễn khách trong thinh lặng.
Có thể Quý Vương Nhung thật sự bị ép đến điên, không ngờ cô ta lại đến tìm tôi? Trong mắt Lục Nguyên Đăng, tôi có là cái thá gì đâu
Quý Vương Nhung nhìn tôi thật lâu, rồi mới đi khỏi nhà tôi với vẻ không cam tâm.
Trong buổi chiều, Tống Trọng gọi cho tôi một cuộc để báo với tôi rằng Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung đã ly hôn rồi.
“Anh gọi cho tôi chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Tôi lạnh nhạt đáp, nhưng rốt cuộc không biết lòng mình đang nghĩ thế nào.
“Tôi cảm thấy phải nói cho cô biết. Quý Vương Nhung yêu Lục Nguyên Đăng đến thế, có thể sau này cô ta sẽ làm gì điên cuồng thì sao, cô phải cẩn thận hơn một chút.”
“Tôi và Lục Nguyên Đăng có quan hệ gì đâu, cho dù cô ta có lên cơn điên thì cũng sẽ không đổ lên đầu tôi.”
Tôi không nói cho Tống Trọng biết cô ta mới đến tìm mình hồi chiều. Dù gì cô ta cũng không phá rối tôi, tôi không muốn làm Tống Trọng lo lắng.
“Dù gì cô cứ cẩn thận một chút đi. Nếu cần thiết thì tôi sẽ phái người canh chừng dưới lầu để bảo vệ cô.” Tống Trọng vẫn không yên tâm.
“Thôi đi, tôi có phải nguyên thủ quốc gia gì đâu, anh tìm nhiều người đến bảo vệ tôi làm gì? Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi.” Tôi an ủi Tống Trọng.
Tống Trọng lại dặn dò tôi vài câu nữa rồi mới cúp máy.
Nhưng thực tế đã chứng mình rằng Tống Trọng lo lắng là có lý.
Quý Vương Nhung là một con chó điên, lúc nổi nóng thì có thể cắn bừa bất kỳ ai.
Buổi tối tôi vẫn đến quán bar làm việc theo thường lệ, nhưng không thấy Lục Nguyên Đăng đâu, chỉ có Quý Vương Nhung hằm hằm bước đến.
Sau lưng cô ta còn có hai gã đàn ông cao ráo, bọn họ đi thẳng về phía tôi.
Khách khứa trong quán bar đều sợ hết hồn, bọn họ vội nhường đường trong vô thức, để cho Quý Vương Nhung đi về phía tôi.
Những người Tống Triết cử đến bảo vệ cho tôi cảm thấy kỳ lạ, đều vội vàng đi về phía bê này.
“Con ả đê tiện! Tôi cầu xin cô thành khẩn thế mà cô lại không chịu giúp tôi, tôi sẽ không để cho cô được ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng đâu!”
Quý Vương Nhung gắt gỏng mắng tôi rồi lấy một cái chai từ trong túi ra, hắt chất lỏng trong đấy vào người tôi.