Không biết tại sao nhìn thấy cô ta không hề yêu thương đứa bé này, tôi đột nhiên lại không muốn cô ta có đứa bé này.
Nhưng chỉ có một người có thể giúp được tôi.
Lục Nguyên Đăng.
Bây giờ không biết vì nguyên nhân gì, Lục Nguyên Đăng lại nói muốn kết hôn với tôi.
Có lẽ, đây không phải là một chuyện xấu.
Thứ nhất, tôi có thể yêu cầu Lục Nguyên Đăng giành lại quyền nuôi con.
Thứ hai, tôi có thể tiếp cận Lục Nguyên Đăng, tìm ra điểm yếu của anh ta, rồi giáng cho anh ta một đòn chí mạng.
Thứ ba, tôi và Lục Nguyên Đăng ở cùng nhau, nhất định có thể giáng cho Lục Nguyên Đăng một đòn. Đòn chí mạng như vậy còn dày vò hơn việc làm tổn hại đến cơ thể tôi.
Sau khi suy nghĩ như vậy, trong lòng tôi đã có quyết định.
Mặc dù tôi không biết, quyết định này sẽ khiến tôi đạt được những điều mình mà muốn, hay là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Quý Vương Nhung, là cô ép tôi. Tốt nhất cô đừng hối hận.”
Tôi cười nói câu đó với Quý Vương Nhung, quay người đi vào trong cửa hàng, sau khi thanh toán tôi lập tức rời đi.
Lúc trước có thể Quý Vương Nhung vẫn chưa phản ứng lại, đện tận sau khi tôi đi ra, mước bước lên trước kéo tôi lại hỏi: “Ninh Khanh, cô có ý gì, cô muốn làm gì!?”
Tôi cười với Quý Vương Nhung, rời đi mà không nói câu gì.
Sau khi về đến nhà, lấy chiếc điện thoại trước đây tôi vẫn ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Nguyên Đăng.
Nếu như muộn hơn một chút, tôi sợ tôi sẽ không còn dũng khí.
Chiếc điện thoại này trước đây tôi vẫn cất trong vali, là lúc Tống Trọng trở về từ Prague đã mang về cho tôi.
Đã rất lâu tôi chưa dùng đến chiếc điện thoại này, nếu như không phải là muốn gọi điện thoại cho Lục Nguyên Đăng, tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ dùng lại chiếc điện thoại này.
Trước đây, số của cho Lục Nguyên Đăng vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí tôi, thậm chí đến mức đọc làu làu.
Nhưng sau này, có lẽ trong tiềm thức của tôi muốn quên đi anh, muốn quên đi khoảng thời gian đã qua, vì vậy đến bây giờ, tôi đã quên hoàn toàn.
Khi tôi mở máy lên, tôi cảm thấy tiếng rung điên cuồng, khiến tay tôi tê liệt.
Tổng số 197 tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều là của Lục Nguyên Đăng.
Cuối cùng chỉ có hai từ đơn giản.
Ninh Khanh.
Lướt lên, dường như giống như sao chép và dán lại, đều là tên của tôi.
Mỗi ngày một tin nhắn.
Sau khi lướt mấy tin nhắn, tôi không lướt lên nữa.
Lục Nguyên Đăng gửi những tin nhắn này là có ý gì?
Cảnh cáo tôi sao?
Tại sao tôi luôn cảm thấy, lúc anh gửi những tin nhắn này đều là luôn mặt u ám chứ?
Nhìn thấy những tin nhắn này tôi đột nhiên không còn dũng khí gọi điện thoại cho anh.
Tôi muốn kết hôn với anh là để trả thù, anh muốn kết hôn với tôi, có phải cũng cùng mục đích không?
Nhưng bây giờ, tôi không có đường lui.
Không vào hang hổ sao bắt được hổ.
Nếu như tôi không đến gần Lục Nguyên Đăng, có lẽ cả đời này tôi cũng không có cách nào đòi lại công bằng cho đứa con của mình. Mà Lục Nguyên Đăng cũng một lần lại một lần làm những chuyện quá đáng với tôi như vậy.
Còn có đứa bé kia, có lẽ tiếp tục phải chịu đựng sự bạo hành của Quý Vương Nhung.
Tôi không nhẫn tâm.
Cuối cùng tôi vẫn gọi điện thoại cho Lục Nguyên Đăng.
Rất nhanh điện thoại đã có người nhận, nhưng Lục Nguyên Đăng vẫn không nói gì.
Tôi vô cùng lo lắng, đột nhiên không biết phải lên tiếng như thế nào.
Sau khoảng một phút im lặng, giọng nói có chút gượng gạo của Lục Nguyên Đăng từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến.
“Ninh Khanh?’
Trong lời nói của anh mang theo một chút không chắc chắn.
Có lẽ anh không ngờ tôi sẽ dùng lại chiếc điện thoại này. Cũng không ngờ tôi sẽ gọi cho anh.
“Ừ, là tôi.” Tôi vừa lên tiếng, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt, khiến tôi càng căng thẳng.
Nhưng đã quyết định, đến lúc này, tôi cũng không còn đường lui nữa.
Hít một hơi thật sâu, tôi nói với Lục Nguyên Đăng một cách rất nhanh: “Chuyện trước đây anh nói muốn kết hôn với tôi, bây giờ còn tính không?”