CHƯƠNG 13: ĐÊM HÔM ĐÓ CÔ KHÔNG NÓI NHƯ VẬY
Tôi hoàn toàn không ngờ là Lục Nguyên Đăng lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Tôi ngẩn người, không biết phải trả lời như thế nào.
Mãi cho đến khi cặp môi lạnh lẽo của anh ta chạm vào môi tôi thì tôi mới hoàn hồn, sau đó đẩy anh ta ra.
“Lục tiên sinh, tôi không phải là loại người như vậy!”
Tôi lùi về phía sau hai bước, muốn duy trì một khoảng cách nhất định với anh ta.
Toàn thân của người đàn ông này đều toả ra hơi thở nguy hiểm. Có lẽ là tôi vốn không nên đến đây.
“Không phải là loại người như vậy?” Khoé miệng của Lục Nguyên Đăng khẽ nhếch lên, giọng nói của anh ta mang theo một tia châm chọc: “Đêm hôm đó cô không nói như vậy nha.”
Ngay lập tức tôi cảm thấy bản thân như bị tát vào mặt vậy.
Đêm đó, vì muốn Lục Nguyên Đăng cứu mình nên cái gì tôi cũng dám nói. Nhưng mà những lời nói trong tình thế cấp bách đó thì sao có thể coi là thật được chứ!
Khi nhìn vào ánh mắt của Lục Nguyên Đăng thì tôi biết, cho dù bản thân có nói gì thì cũng là vô dụng.
“Tôi sẽ nghĩ cách để có thể trả tiền cho anh trong khoảng thời gian sớm nhất, hy vọng anh có thể cho tôi một ít thời gian.”
Nói xong tôi lập tức đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Những lời nói mập mờ của anh ta cứ vang vọng bên tai tôi, khiến cho hai tai tôi đỏ bừng.
Lúc tôi đi xuống tầng thì bác giúp việc cứ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khi tiễn tôi đến cửa thì bác ấy còn nói nếu lần sau tôi đến sẽ nấu nhiều món ngon cho tôi.
Hôm nay là cuối tuần, nên tôi quyết định đi ăn một nồi lẩu nhỏ rồi mới về nhà.
Khi về đến nhà thì tôi thấy có hai người đang ngồi ở trước cửa. Bọn họ giống như màu sơn đỏ ở trên cửa, đều khiến cho tôi cảm thấy hoảng hốt.
Tôi đi về phía trước rồi khẽ nói: “Cha, me.”
Trong lòng tôi đang vô cùng lo sợ.
Tôi biết rõ, cha mẹ mà đến tìm tôi thì nhất định không phải là chuyện gì tốt cả.
Mẹ vừa thấy tôi thì lập tức kéo cha đứng dậy rồi đi về phía tôi.
Lúc bà ngẩng đầu lên thì tôi mới thấy vành mắt bà sưng húp, xem ra mẹ tôi đã khóc.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? Trái tim tôi khẽ thắt lại, cho dù trái tim tôi có trở thành sắt đá thì tôi cũng không thể bỏ mặc bọn họ.
“Con gái à, cuối cùng thì con cũng về rồi, cha mẹ không còn chỗ nào để đi nên chỉ có thể đến tìm con.” Mẹ vừa khóc lóc nói với tôi vừa lau nước mắt.
Tôi cũng chưa nói địa chỉ mới của mình cho bọn họ, nên việc bọn họ có thể tìm đến đây nhất định là có công lao của Mạc Hân.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhíu mày, sau đó mở cửa ra, cha mẹ cũng theo tôi đi vào phòng.
“Còn không phải là vì con cố chấp muốn ly hôn với Mạc Hân sao!”
Mẹ không chịu nói đã xảy ra chuyện gì mà chỉ biết mở miệng mắng tôi. Đến bây giờ thì bà vẫn cho rằng quyết định của tôi là sai. Đứa con gái như tôi còn không bằng một người ngoài, đúng là đáng buồn mà.
Tôi nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Nếu cha mẹ cảm thấy Mạc Hân tốt như thế thì có chuyện gì hãy đi tìm anh ta, chứ tìm con để làm gì?”
Không phải là tôi quá tuyệt tình mà là hành động của bọn họ đã làm tổn thương tôi rất nhiều. Trong mắt của bọn họ chỉ có lợi ích bản thân và tiền đồ của em trai tôi, bọn họ căn bản không hề quan tâm đến cảm nhận của tôi, cho nên bọn họ vẫn không đồng ý cho tôi ly hôn dù Mạc Hân đã làm ra loại chuyện đó với tôi.
Đến bây giờ, bọn họ vẫn đang trách tôi.
Thấy thái độ của tôi như vậy thì mẹ tôi cũng có chút luống cuống, thái độ của bà cũng mềm mỏng hơn, bà kéo tay tôi rồi nói: “Con gái à, không phải là như vậy, mẹ không trách con, cho dù có trách thì cũng là trách Mạc Hân đã quá tuyệt tình. Nó nói dì hai của nó đến đòi lại nhà, nên cha mẹ không còn chỗ ở, chỉ có thể đến tìm con thôi.”
Trước khi tôi lấy chồng thì cha mẹ vẫn luôn sống ở dưới quê. Sau đó thấy tôi nhất định phải ở lại thành phố thì bọn họ cũng đi cùng. Phòng mà họ đang thuê là phòng của dì hai của Mạc Hân. Bây giờ tôi vừa ly hôn với Mạc Hân thì nhà liền bị đòi lại, đây nhất định là trò quỷ của anh ta mà.
Tôi cũng không thể dửng dưng nhìn cha mẹ không có nhà để về như vậy.
Tôi thở dài, sau đó nói với bọn họ: “Đồ đạc của hai người giờ đang ở đâu?”
“Bà ta bảo chúng ta phải dọn đi trước sáng mai, nên giờ cha mẹ lập tức dọn sang.”
Mẹ tôi nói xong liền kéo ba ra ngoài.
Khoé miệng của tôi khẽ giật giật, tôi còn chưa kịp nói gì mà. Nếu bọn họ chuyển đến đây thì cũng có nghĩa là rắc rối cũng sắp đến rồi.