Tôi muốn trả lời, nhưng ngoại trừ phát ra tiếng ô ô, cuối cùng cũng không nói được lời nào khác.
Người bên ngoài có lẽ là cảm thấy không thích hơp nên mới gõ cửa, đừng gõ nữa, mau vào đi.
Cho dù là ai, cầu xin bạn hãy vào nhanh đi.
Nhưng rõ ràng là người đó không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, tiếng đập cửa ngừng lại, người kia hình như đã rời đi.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nói thật, tôi thật sự cảm thấy vô cùng buồn nôn với Mạc Hân. Bị anh ta chạm vào, tôi thà đi chết!
Mạc Hân thở phào nhẹ nhõm, lúc chuẩn bị cởi quần nâng súng ra trận, cửa lại bịch một tiếng bị phá tan, có hai người lao thẳng vào.
“Ninh Khanh, cô không sao chứ?”
Người nói chuyện là Tống Trọng. Đứng bên cạnh anh ta là người anh ta phái đến âm thầm bảo vệ tôi. Có lẽ là trông thấy tôi bị Mạc Hân đưa vào nên anh ta đi mật báo.
“Không sao.” Tôi thật sự thở phải nhẹ nhõm một hơi, miễn cưỡng cười với Tống Trọng.
Thật tốt, Tống Trọng đã tới. Nếu như chậm một chút nữa, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng thật ra trong lòng tôi còn có chút mất mát. Giống như người tôi chờ mong lúc vừa rồi khi đẩy cửa vào là một người khác.
Tôi đi về phía Tống Trọng, đứng ở sau anh ta, sau đó tôi lập tức lấy điện thoại di động ra, chụp mấy tấm hình của Mạc Hân.
Bây giờ Mạc Hân vẫn còn đang mang vẻ sợ hãi và choáng váng, có lẽ căn bản không nghĩ là sẽ có người xông vào.
Tôi cười lạnh một tiếng, hướng Mạc Hân nói: “Nếu anh đã thích không mặc quần áo trước mặt người khác như thế thì tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh.”
Nói xong, liền đem hai tấm hình vừa chụp kia gửi lên facebook, tiêu đề là: Sắc lang xuấn hiện trong nhà vệ sinh nữ!
Sắc mặt Mạc Hân đen sì, kéo quần lên lao về phía tôi.
“Tiện nhân, cô vừa mới làm cái gì? Có tin tôi giết chết cô không?”
Tôi thậm chí không hề né tránh, trước khi Mạc Hân chạm được vào người tôi, thì đã bị người Tống Trọng mang đến khống chế được.
“Mạc Hân, anh cảm thấy tôi vẫn còn là Ninh Khanh trước kia để mặc cho anh ức hiếp sao? Tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất đừng trêu chọc tôi thêm lần nữa, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận.”
Trải qua nhiều việc như vậy đã sớm khiến tôi luyện trái tim tôi trở thành bách độc bất xâm. Đối với những người muốn làm tổn thương tôi, tôi không bao giờ nương tay.
“Đem anh ta giao cho cảnh sát đi.”
Tống Trọng nhàn nhạt nói, cùng tôi đi ra khỏi toilet.
Lúc đi ra, đúng lúc gặp người đi vào nhà vệ sinh, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu xuống.
“Tôi cũng đã sớm nói nơi này quá hỗn loạn, đợi ở đây không phải kế lâu dài, nhưng cô lại cứ không nghe. Vừa rồi nếu tôi tới muộn một chút, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Tống Trọng nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Tôi biết. Đương nhiên là tôi biết.
Hiểu rõ hành động của tôi khiến cho Tống Trọng lo lắng, tôi miễn cưỡng cười cười, trấn an anh ta nói: “Cùng lắm thì coi như bị chó cắn một miếng được rồi. Dù sao thì những chuyện còn khó chịu hơn tôi cũng đều đã trải qua.”
Nghĩ đến đứa trẻ, tâm trạng tôi lại trở nên uất ức.
Tống Trọng thở dài, nói với tôi: “Tôi cũng đến đây đúng lúc mới cứu được cô.”
“Anh tới đây làm gì?” Tôi hỏi.
“Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung muốn ly hôn, bây giờ đang gửi đơn ly hôn ra tòa.” Tống Trọng từ tốn nói.
Tôi cho rằng mình sẽ không quan tâm đến đời sống tình cảm của Lục Nguyên Đăng, nhưng khi nghe được thông tin này, trong lòng vẫn không nhịn nổi gợn sóng.
“Vì sao? Có đứa bé, vì sao Lục Nguyên Đăng còn muốn ly hôn với Quý Vương Nhung?” Tôi vội vàng hỏi.
Lúc lời này vừa ra khỏi miệng, tôi mới giật mình, bản thân đối với chuyện của Lục Nguyên Đăng giống như biểu lộ quá lo lắng.
Muốn thu lại những lời vừa thốt ra, nhưng rõ ràng là không kịp rồi.