Mục lục
Vợ Mới Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ Mới Của Lục Thiếu
CHƯƠNG: YẾU ĐIỂM CỦA LỤC NGUYÊN ĐĂNG

Mãi đến giờ phút này, tôi mới thâm thúy mà cảm nhận được sự bất lực của mình.

Cho dù tôi muốn báo thù đi nữa, cho dù tôi muốn đối phó với Lục Nguyên Đăng đi nữa. Nhưng nếu thật sự giao chiến chính diện với Lục Nguyên Đăng, thì chả khác nào lấy trứng chọi đá cả.

Trên máy bay tôi không có ngủ, trong đầu toàn nghĩ đến việc làm sao để đối phó với Lục Nguyên Đăng.

Tắm rửa đơn giản một hồi, tôi ngủ một giấc.

Trong giấc mơ, mơ thấy một bé con trắng trẻo bụ bẫm bò về phía tôi, miệng thì lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Mẹ ơi, bế con.”

Nơi trái tim, đau đớn dữ dội.

Nước mắt của tôi rơi xuống không ngừng, tôi xông đến muốn ôm lấy con. Nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng ảnh cao lớn.

“Cút ra.”

Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói.

Tiếp theo đó, anh ta siết cổ của con tôi, nhấc đứa bé lên. Tôi nhìn thấy đứa bé dần dần ngừng vùng vẫy trong tay của anh ta, tôi muốn cướp con lại như một kẻ điên, nhưng bị Lục Nguyên Đăng hung hăng đẩy một cái, ngã xuống đất. Bên thân dưới là những dòng máu đỏ tươi tràn ra.

Đau, đau quá. Nơi vết thương hình như là đang đau nhói. Mà nơi trái tim, càng như vạn tiễn xuyên tâm.

Tôi khóc lóc tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, tôi khóc lóc thảm thiết hơn nữa.

Lục Nguyên Đăng.

Cái tên này lại mọc rễ ở trong tim tôi lần nữa.

Trước đây là yêu.

Bây giờ, là hận.

Tiếng gõ cửa vang lên, tôi nhìn thời gian một cái, Tống Trọng chắc là đến rồi.

Lau đi nước mắt trên mặt, tôi đứng dậy đi mở cửa.

Tống Trọng phong trần mà đứng ở cửa, vẻ mặt toàn là sự mệt mỏi. Lúc nhìn thấy tôi thì nặng nề thở dài một hơi.

“Ninh Khanh, cô nói tôi nên làm sao với cô mới tốt đây?”

Tôi miễn cưỡng cười cười, nhìn anh ta với vẻ toàn là áy náy.

“Xin lỗi, lại chuốc phiền phức cho anh rồi.”

Ánh mắt của anh ta cũng dịu lại theo, bất lực mà nhìn tôi: “Tôi đã nói qua rồi, cô vĩnh viễn cũng không cần nói xin lỗi với tôi.”

Anh ta đặt vali xuống, ngồi ở bên giường, nghiêm túc nói với tôi: “Tiếp theo đây, cô tính như thế nào?”

Tống Trọng hỏi như vậy, thật sự là khiến tôi nghẹn họng. Tôi nhất thời kích động mà chạy về đây, tiếp theo đây làm thế nào, tôi hoàn toàn không có nghĩ đến. Cho nên vào giây phút xuống máy bay, tôi hoàn toàn ngẩn người.

Tôi lắc lắc đầu, cười khổ với Tống Trọng nói: “Nếu như tôi thật sự có cách, bây giờ chắc đã sớm đi tìm Lục Nguyên Đăng rồi.”

“Cô đó.” Tống Trọng bất lực nhìn tôi, lắc lắc đầu nói: “Cũng may cô vẫn còn chút lý trí, không có kích động mà chạy đi tìm Lục Nguyên Đăng, nếu không tôi cũng không biết nên làm sao để giúp cô nữa.”

“Tôi biết cô rất quan tâm đến con của cô, nhưng mà cho dù Lục Nguyên Đăng có chết rồi cũng không thể khiến cho sự căm hận trong lòng của cô bình tĩnh trở lại. Có lẽ điều cô muốn là anh ta đau khổ, là sống không bằng chết. Tốt nhất, là chuộc tội với sai lầm mà anh ta gây ra.”

Lời của Tống Trọng hoàn toàn nói trúng tim đen của tôi, tôi ngoại trừ gật đầu thì vẫn là gật đầu.

Tống Trọng sau đó nói: “Cách tốt nhất để đối phó với một người, chính là biết anh ta đang quan tâm đến thứ gì. Chỉ khi biết được yếu điểm của đối phương, mới có thể khiến anh ta sống không bằng chết.”

“Nhưng mà yếu điểm của Lục Nguyên Đăng là gì chứ?”

Tôi mù tịt mà hỏi.

Cho dù đã theo bên cạnh Lục Nguyên Đăng lâu như vậy rồi, tôi vẫn không biết anh ta quan tâm đến thứ gì. Dường như là anh ta vĩnh viễn cũng vẫn lạnh nhạt như vậy, nếu như nói anh ta có người để quan tâm, thì tôi chỉ có thể nghĩ đến Quý Vương Nhung.

Không lẽ, tôi phải đi đối phó với Quý Vương Nhung? Hay là con của Quý Vương Nhung?

Tôi nhớ, Lục Nguyên Đăng và bởi vì đứa con trong bụng của Quý Vương Nhung mới không có ly hôn với cô ta. Như vậy thì đứa con đó đối với anh ta mà nói, chắc hẳn là rất quan trọng.

Nhưng mà, thân là một người mẹ mất đi đứa con, tôi làm sao có thể ra tay với một đứa bé chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK