Lúc bước vào thang máy, tôi cảm kích nói với Tống Trọng: “Cám ơn anh đã giúp tôi.”
“Em là bạn gái của tôi, nói gì mà giúp hay không chứ?” Tống Trọng giương mắt nhìn camera giám sát, cười nhìn tôi.
Thuận tay ấn phím thang máy.
Anh ta dẫn tôi vào phòng làm việc của anh, sau khi đóng cửa phòng thì nói với tôi: “Phụ nữ trong công ty đều rất bà tám, tin tức em là bạn gái của tôi chắc là chẳng mấy chốc sẽ bị tiết lộ ra. Tài lực của Tống Thị mọi người đều biết, đến lúc đó, những tin tức do Quý Vương Nhung truyền ra sẽ bị cho là lời đồn mà sụp đổ. Cho nên lúc này em chỉ cần làm bộ là bạn gái của tôi là được.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng biết đây là cách tốt nhất. Nhưng làm vậy có được không?
Tôi đã không thể quay đầu lại, nhưng cũng không muốn kéo Tống Trọng xuống nước. Anh ta làm vậy chắc chắn sẽ nhận áp lực cực lớn từ phía gia đình. Anh ta đã giúp tôi rất nhiều, không cần phải thừa nhận những thứ này vì tôi nữa,
“Đừng như thế, hôm nay anh giúp tôi tôi đã vô cùng biết ớn, không cần phải vì tôi mà làm như vậy.” tôi lắc đầu miễn cưỡng cười với Tống Trọng.
Anh mắt Tống Trọng nhìn tôi chợt trở nên thâm thúy.
Trong lúc hốt hoảng tôi cảm thấy anh dường như có lời muốn nói với tôi.
Mà lời này một khi nói ra sẽ khiến quan hệ giữa tôi và anh ta trở nên vi diệu.
Nhưng đến cuối, Tống Trọng chỉ nhíu mày nhìn tôi nói: “Đối với tôi thì làm như vậy cũng không có chỗ xấu gì cả, em cũng biết mỗi ngày tôi bị phụ nữ làm phiền đến phát mệt. Bây giờ cứ xem như là giúp đỡ lẫn nhau. Được rồi không cần nói thêm nữa, trừ phi em có thể nghĩ ra được cách tốt hơn.”
Tống Trọng nhẹ nhàng kết thúc vấn đề này, tôi đúng là cũng không tìm được lý do từ chối, chỉ có thể diễn đoạn tuồng này cùng với Tống Trọng mà thôi.
Việc trưa nay đã truyền đi, không còn người trong công ty tin tôi là tiểu tam nữa. Tôi lên mạng xem, đã có rất nhiều người nói tôi là bạn gái của Tống Trọng, những người ủng hộ Quý Vương Nhung hầu như đã đứng không vững chân.
Ánh mắt Vương Mị Long thỉnh thoảng trừng tôi, xem ra là không cam tâm. Cuối cùng thì nộp đơn từ chức rồi rời khỏi công ty.
Lúc tan tầm vào buổi chiều, Tống Trọng – người bạn trai tuyệt vời này còn cố ý đến văn phòng đón tôi tan làm.
Anh ta thân mật ôm vai tôi, nói nhỏ bên tai tôi, nhưng giọng nói đủ để cho người trong phòng văn phòng nghe thấy.
“Đã bảo là chờ làm phu nhân tổng giám đốc là được, hết lần này đến lần khác muốn làm việc cực khổ như vầy. Nhìn em mệt mỏi như thế khiến tôi đau lòng biết bao. Cục cưng, chúng ta đi ăn no nê, ăn xong thì…”
Tống Trọng không nói thêm nữa, chỉ là mập mờ nhìn tôi, ý trong đó không cần nói cũng hiểu.
Lời nói trêu chọc như vậy của anh cũng khiến tôi hơi đỏ mặt. Trong mắt nhìn của người khác có lẽ đã trở thành thẹn thùng mà thôi.
Bước ra cao ốc công ty thì đã thấy Khương Hải đứng ở cổng, đầy mặt lo lắng.
Lúc làm việc anh có gọi mấy cuộc tôi cũng không nhận, bởi vì tôi thật sự không tìm được lời nào thích hợp để nói cho rõ ràng.
Quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng anh sớm đã biết, nhưng khi thấy được tin trên mạng chắc trong lòng không chấp nhận được.
Nhưng tôi không ngờ anh lại tới tìm tôi.
Khương Hải nhìn thấy tôi lập tức bước đến đón, nói với tôi: “Khanh à, cuối cùng em đã xuất hiện, vài ngày rồi không liên lạc được với em, anh lo muốn chết, liên tục đến công ty mấy ngày cuối cùng cũng chờ được em rồi.”
Tống Trọng nhìn nhân viên công ty qua lại xung quanh, trầm giọng nói với Khương Hải: “Có chuyện gì lên xe nói.”