Tôi không biết từ đâu đến dũng khí, mới nói như vậy với Lục Nguyên Đăng.
Thế nhưng tôi thật quá tức giận, tức đến nỗi không kềm chế được.
Người đàn ông tôi yêu, có lẽ là một quái vật vô lương tâm.
Sẽ không thông cảm cho người khác, không suy sét cho cảm giác của người khác, cũng sẽ không, yêu tôi!!
Trong lòng rất khó chịu, cảm giác này, so vạn tiễn xuyên tâm còn đau đớn hơn.
“Vậy thì sao, giống như cô nói vậy, tôi muốn đùa giỡn với ai thì sẽ làm như vậy.”
Anh vừa nói vừa nhìn tôi trên dưới hai cái.
Ý anh ta là anh đang chơi đùa tôi
Mặc dù lời này không sai, thế nhưng vào tai tôi lại khó chịu đến muốn chết.
Tôi tức giận nhìn Lục Nguyên Đăng, giận dữ hét: “Lục Nguyên Đăng, loại người như anh, chết cũng không yên!”
Nói xong, tôi chạy như điên ra ngoài. Trong nháy mắt khi bước ra cửa, nước mắt liền rớt xuống.
Cụ ông vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy nước mắt trên mặt tôi, hơi kinh ngạc nói ra: “Con sao vậy, tiểu tử thúi kia lại ức hiếp con có phải hay không”
Tôi lắc đầu quay về phòng mình.
Mấy ngày sau đó, tôi và Lục Nguyên Đăng chiến tranh lạnh. Tôi có chút không hiểu, kiểu tức giận mà những người yêu nhau mới có sao lại xuất hiện giữa hai chúng tôi.
Nhưng là mấy ngày nay, anh ta đều chưa từng tới phòng tôi.
Mà mỗi ngày khi tôi vừa rời giường thì anh ấy đều đã đi, khi tôi ngủ anh lại chưa trở về. Nếu như không phải nửa đêm nghe được tiếng ho khan và tiếng nước từ cách vách, tôi liền muốn nghi ngờ Lục Nguyên Đăng chưa từng quay về nhà.
Anh ta ho khan, là bị cảm sao?
Trong lòng hơi lo lắng, nhưng tôi không cách nào mở miệng trước được.
Tô Tinh Tinh gửi ảnh chụp cô ấy du lịch ở nước ngoài về, cái bụng đã hơi nhô ra, khuôn mặt đầy đặn không ít. Nhưng hạnh phúc trên khuôn mặt làm sao cũng không thể che đậy được. Xem ra cô ấy và Cổ Duyên ở cùng nhau sống rất tốt.
Quá tốt, một trong hai chúng tôi, ít nhất có một người sống hạnh phúc.
“Tinh Tinh, cậu dự định định cư ở nước ngoài luôn sao.” Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy.
“Không có, qua hai tháng mình sẽ quay về. Tớ có chút không thích ứng với khíhậu bên này, đã béo ú rồi.”
Béo không liên quan gì đến khí hậu, tôi muốn cười phá lên rồi.
“Đồ ngốc, béo lên là vì mang thai. chú ý dinh dưỡng thì em bé trong bụng mới lớn được.”
“Mười tháng không có kinh nguyệt, thật là có chút không quen.”
Hai chữ kinh nguyệt này như vang lên hồi chuông cảnh bảo trong lòng tôi.
Hôm nay đã là hai mươi tây, mà kinh nguyệt của tôi bình thường rất chuẩn là vào ngày mười lăm tây, dù có sai sót thì chỉ sai số một ngày mà thôi.
Rất nhiều lần Lục Nguyên Đăng đều không dùng bao, mà tôi thì lại quên uống thuốc, có phải…
Nghĩ đến đây, tôi đều không còn tâm tình làm việc cả buổi sáng.
Đến trưa, tôi đến tiệm thuốc gần đây mua hai que thử thai.
Thuận tiện, tôi còn mua thêm một bình thuốc trị ho cho Lục Nguyên Đăng.
Tuy đang chiến tranh lạnh, nhưng nghe thấy anh ho khan nhiều như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu.
Thừa dịp tất cả mọi người đi ăn cơm, tôi cầm que thử thai vào nhà vệ sinh, dựa vào hướng dẫn sử dụng rồi thử thai.
Khi thấy chỉ hiện lên một vạch khiến tôi thở dài một hơi.
Vì để thêm an tâm tôi nhìn kĩ một lần nữa.
Nhưng vừa nhìn thì lại nhìn ra vẫn đề lớn.
Phía dưới vạch đỏ là một vạch mỏng rất nhạt. Vì rất mờ, thêm vào đó sắc đỏ lại hiện lên rất chậm nên trước đó tôi không phát hiện.
Ý nghĩa hai vạch của hai vạch là: tôi đã mang thai!