Sở Tiệp cầm Sơn Hải Công Đức Đỉnh xem xét tường tận hồi lâu, lúc này Nguyệt Luân giật giật đôi cánh, hình như có chút không hiểu. "Tại sao lại là cơ duyên của ta?" Sở Tiệp cười hỏi. Bạch Điểu gật đầu. "Bởi vì ta quá yếu, vật này có thể giúp cho bước tiến của ta mau hơn một chút." Đôi mắt Bạch Điểu khẽ nhúc nhích, hình như có vấn đề mới. "Vì sao lại có cơ duyên hữu dụng đối với ta?" Sở Tiệp, cười sờ sờ Nguyệt Luân, nói: "Bởi vì ta dù sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.