"Tại chọn cây dù cho tiền bối nên mới chậm trễ." Giang Hạo đứng ở bên cửa sổ cung kính nói. Lại không có nguy hiểm tính mạng, sao hắn phải mạo hiểm chạy trốn khỏi nơi này chứ? Hoặc nói là chạy đi trái lại càng nguy hiểm hơn. Hồng Vũ Diệp ở đây, người khác chắc hẳn không có cách nào phát hiện ra vị trí của hắn. Chỉ sợ bọn họ biết mình ra ngoài, cũng hết đường xoay xở. Tuy nhiên, hắn phát hiện ra Hồng Vũ Diệp quả thật chưa từng động tới chén trà....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.