Giang Hạo, dưới Đoạn Tình nhai.
Ánh mắt Hồng Vũ Diệp chỉ dừng lại ở cái tên này thêm chốc lát, sau đó khép danh sách lại nói: "Cũng không có người nào xuất chúng ."
"Phần lớn là đệ tử ngoại môn, trong số đệ tử nội môn có rất ít phản đồ và đối tượng khả nghi.
Thân phận địa vị đều không cao, các đệ tử chân truyền và Trưởng lão Chấp Sự khác cần điều tra thêm, sẽ mất một khoảng thời gian." Bạch Chỉ vội vàng nói.
Lần này không phát hiện ra nhân vật trọng yếu nào làm phản, khiến nàng vừa vui mừng cũng vừa lo lắng.
Theo lý thuyết, đến mức phải để Chưởng giáo bắt đầu hoài nghi, không nên sạch sẽ như vậy mới đúng.
Nhưng trong thời gian ngắn cũng chưa thể tra ra được.
"Có vài người không tra ra được, là do chưa đủ hấp dẫn, bọn hắn sẽ tiếp tục ẩn núp."
Giọng nói của Hồng Vũ Diệp rất bình tĩnh, lần nữa lật danh sách ra, nhìn về cái tên Giang Hạo ở cuối cùng, làm ra vẻ tùy ý hỏi: "Giang Hạo ở Đoạn Tình nhai có lai lịch gì?"
"Hắn có lai lịch cực kỳ sạch sẽ, thuở nhỏ bị bán đến tông môn, thiên phú trên mức trung bình.
Trùng hợp gần đây có dính líu đến phản đồ của Thiên Hoan các.
Ngoài ra, hắn tấn thăng có chút kỳ quái.
Hắn có thiên phú trên mức trung bình, mấy năm trước sau khi ra ngoài một chuyến thì tu vi tăng nhanh như diều gặp gió, nói là ăn phải một trái cây kỳ quái, thu được kỳ ngộ.
Khoảng thời gian trước một mạch đột phá đến Trúc Cơ.
Thông thường, điều này cũng không có vấn đề gì, nhưng trùng hợp một phản đồ lại chết trong tay hắn.
Có thể là đệ tử Thiên Hoan các lôi kéo xúi giục hắn, sau đó cam tâm tình nguyện chết trong tay đối phương." Bạch Chỉ nghiêm túc trả lời.
"Bình thường, hành vi và cách cư xử của hắn như thế nào?" Hồng Vũ Diệp tiếp tục hỏi.
"Không đối địch với ai, tính cách ôn hòa, thậm chí từ trước tới giờ chưa từng nói xấu người khác, nhìn qua không giống… Khụ! Nhìn qua thấy hoàn toàn không hợp với tông môn."
Bạch Chỉ vốn muốn nói không giống người trong Ma môn, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ mạo phạm Chưởng giáo, nên thay đổi cách nói một chút.
Tiếng vừa ra, Hồng Vũ Diệp không nói gì, đôi mắt cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Chờ đợi một lúc, Bạch Chỉ chỉ có thể mở miệng lần nữa:
"Người bị Giang Hạo giết chết chính là người của Thiên Hoan các, trời sinh vũ mị, có khả năng dùng cái này lôi kéo xúi giục hắn.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng tình nghi rất lớn."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói:
"Vậy hãy thử hắn một chút, nhân tiện mượn hắn dụ người đang ẩn trốn trong bóng tối ra."
"Thuộc hạ không rõ ý của Chưởng giáo." Bạch Chỉ cúi đầu thoáng có chút nghi hoặc.
Một lát sau, nàng cảm nhận được có một đạo ánh sáng nhạt xông vào mí mắt.
Ngẩng đầu lên nhìn, một hạt giống rơi xuống trước chân nàng, nửa đen nửa trắng, ánh sáng tan biến lộ ra hình dáng vốn có, to bằng quả trứng cút.
Nhìn kỹ một lát, sắc mặt Bạch Chỉ thay đổi: "Đây là…”
Còn chưa chờ tiếng nàng hoàn toàn hạ xuống, Hồng Vũ Diệp bật lên tiếng cười đùa cợt nói: "Rất nhiều người cũng là vì vật này mà tới, ngươi đi giao cho người bên dưới Đoạn Tình nhai kia, nhắc nhở hắn trồng cẩn thận, không bao lâu những người ẩn trốn trong bóng tối đều sẽ nổi lên mặt nước."
"Việc này, nếu như người kia mang theo thứ này bỏ trốn thì sao?" Đôi mắt Bạch Chỉ tràn đầy kinh hãi.
"Đó không phải là chuyện của ngươi." Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ, mặt vô cảm nói.
Đối mặt với ánh mắt này, Bạch Chỉ e ngại trong lòng, không dám hỏi nữa: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Bạch Chỉ rời khỏi Bách Hoa hồ, vẻ sợ hãi và rụt rè bị quét sạch, trở nên tự tin cao quý đầy mạnh mẽ.
Nàng đi lại trong núi rừng, đến cả Hộ pháp nhiều tuổi hơn nàng, gặp nàng đều phải cúi đầu hành lễ, ba phần kính sợ.
Không chỉ bởi vì nàng là người quản lý tông môn, hơn hết là do chính bản thân nàng mạnh mẽ.
Chẳng qua là lúc này nàng có chút mông lung.
Nhất là khi nhìn hạt giống trong tay, càng thêm nghi hoặc không hiểu.
"Hạt giống Thiên Hương Đạo Hoa! Dùng thứ này thăm dò một đệ tử nội môn và dụ dỗ phản đồ khác xuất hiện, có đáng giá không?"
Tất nhiên là không đáng, Chưởng giáo an bài như vậy chắc chắn là có thâm ý khác.
"Là bởi vì vấn đề của người này, hay là bởi vì sự tồn tại ghê gớm trong đám phản đồ?"
Bạch Chỉ thở dài một hơi, sau đó không nghĩ nhiều nữa.
Lần này Chưởng giáo xuất quan không giống bình thường, đột nhiên hỏi tới phản đồ.
Bây giờ lại xuất ra hạt giống Thiên Hương Đạo Hoa.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Thiên Hương Đạo Hoa… Nghe nói là nguyên nhân vì sao Chưởng giáo trở nên mạnh mẽ." Nhìn hạt giống trong tay, nội tâm Bạch Chỉ không rung động là giả.
Chỉ cần có được hạt giống này, có lẽ tương lai nàng có thể một bước lên trời.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Bạch Chỉ rùng mình một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này nàng mới phát hiện, Chưởng giáo xuất ra hạt giống Thiên Hương Đạo Hoa, người đầu tiên muốn thử chính là mình.
Cuối cùng nàng quyết định phải nhanh chóng giao ra hạt giống, một khi có suy nghĩ dư thừa, có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
Nhưng làm thế nào để giao hạt giống cho một đệ tử nội môn bình thường một cách hợp lý thì lại có chút phiền phức.
【 Lực lượng +1 】
【 Tinh thần +1 】
【 Tu vi +1 】
【 Khí huyết +1 】
【 Linh Kiếm +1 】
Giang Hạo đi tới Linh Dược viên, một vài bọt khí xung quanh bay tới, màu lam nhiều hơn một chút so với trước kia.
"Hôm nay thu hoạch rất tốt, đáng tiếc không nhặt được linh thạch."
Một ngàn linh thạch nợ nần đè ở trên đầu, cũng không thoải mái.
Hắn có không ít linh kiếm và đan dược giá rẻ, có lẽ chỉ có thể bán đi một ít, nếu bán quá nhiều sẽ không bình thường.
Nếu như có thể nhặt được đan dược tốt, cũng có thể giải quyết vấn đề.
Cho đến bây giờ, còn chưa từng nhìn thấy đan dược tốt.
"Hiện tại ta chỉ có một trăm sáu mươi tám khối linh thạch, bán một ít linh kiếm và đan dược, miễn cưỡng gom góp được hai trăm linh thạch, còn thiếu tám trăm."
"Xem ra cần phải đi nhận vài nhiệm vụ của tông môn."
Giữa trưa, làm xong việc ở Linh Dược viên, Giang Hạo đi thẳng tới dưới đỉnh Chấp Pháp, đây là nơi phân phát nhiệm vụ của tông môn.
"Ồ! Giang sư đệ, đã lâu không thấy ngươi tới nơi này, hiếm thấy ngươi ra khỏi Linh Dược viên đấy."
Sau lưng Giang Hạo đột nhiên vang lên tiếng cười.
Quay đầu nhìn lại, là một nam tử khá thanh tú.
Đi theo bên cạnh hắn là một nam một nữ, tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không kém.