"Bái kiến tiền bối."
Giang Hạo làm lễ chào hỏi, không dám sơ suất, lập tức giải thích:
"Hôm nay bắt được một linh sủng, dự định nuôi dưỡng."
Hồng Vũ Diệp liếc nhìn con thỏ trên mặt đất, nhìn chằm chằm một lúc mới thu hồi ánh mắt, nói:
"Tại sao phải nuôi dưỡng ở nơi này? Mà không phải nuôi dưỡng ở nơi ngươi ở?"
"Lo lắng con thỏ không cẩn thận sẽ lấy hoa của tiền bối làm thức ăn." Nháy mắt Giang Hạo đã nghĩ ra lí do thoái thác.
Nhưng tiếng nói vừa dứt thì cuồng phong nổi lên, giống như mặt biển tĩnh lặng đột nhiên cuốn lên sóng lớn động trời.
Khí thế bàng bạc, nghe rợn cả người.
Giang Hạo kinh hãi, nhưng sóng lớn đã tới, đánh mạnh vào lồng ngực hắn.
Phịch một tiếng, hắn bay ngược ra ngoài, va vào tàng cây.
Lá cây rơi xuống ào ào.
Thấy dáng vẻ Giang Hạo chật vật, Hồng Vũ Diệp đưa tay cầm lấy con thỏ, lạnh lùng nói:
"Mặc dù miệng ngươi đầy hoang ngôn, nhưng tu vi thăng rất nhanh."
Giang Hạo đứng yên không nói gì, mặc dù không có chút thương thế nào, nhưng hắn biết nếu làm tâm tình nữ nhân này không vui, thua thiệt chắc chắn chính là hắn.
Nhưng hắn có một chút thắc mắc, đến cùng nữ nhân này có nhìn thấu được tu vi của hắn hay không.
Đối phương không nói hắn cũng không dám hỏi.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng con thỏ giãy dụa.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nữ nhân kia nắm lấy cổ thỏ, ngón tay mảnh khảnh dường như muốn bóp chết nó.
"Tiền bối…" Giang Hạo do dự nói.
Nhưng chưa kịp để hắn nhiều lời, Hồng Vũ Diệp đã lạnh nhạt nhìn sang: "Không thể giết?"
"Chuyện này…" Nhất thời Giang Hạo không biết giải thích như thế nào.
"Hả?" Hồng Vũ Diệp phát ra tiếng hừ băng lãnh.
"Có thể." Giang Hạo thở dài trong lòng, chỉ có thể từ bỏ bọt khí.
Thấy Giang Hạo nói chuyện cuối cùng cũng nghe lọt tai, Hồng Vũ Diệp mới từ từ nhéo một cái.
Răng rắc một tiếng, con thỏ không có động tĩnh.
Lúc này, một hạt châu và một tấm bản đồ từ từ xuất hiện.
Chỉ trong chốc lát, hạt châu và tấm bản đồ rơi vào tay Hồng Vũ Diệp, nàng khoát tay nhẹ một cái giống như có thứ gì đó bị nàng lau sạch.
Cuối cùng thu đồ vật vào.
Xong xuôi, nàng tiện tay ném con thỏ qua cho Giang Hạo, bình thản nói:
"Nuôi ở sân nhỏ đi."
Nói xong, nàng cất bước đi về phía sân nhỏ.
Giang Hạo thấy nàng một bước ra ngoài rừng cây, lại một bước nữa đã trong tầm mắt của hắn.
Không biết là trở về, hay là đi xem Thiên Hương Đạo Hoa.
Bây giờ là giữa ban ngày, hắn hơi tò mò là sẽ có ai đến giám sát nữ nhân kia không.
Nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không có phát hiện gì, hắn mới đưa mắt nhìn con thỏ trong tay.
"Hai bảo vật kia đã bị lấy ra ngoài, có phải con thỏ này đã an toàn rồi không?"
Hắn thầm suy đoán.
Bây giờ không thể sử dụng thần thông, chỉ có thể chờ ngày mai giám định.
Nhưng mà, quả thực năng lực nhìn thấu của nữ nhân kia thật cao minh, trước mắt hắn hoàn toàn không thể trêu vào.
Thở phào một hơi, Giang Hạo mang theo con thỏ trở về chỗ ở.Con thỏ ngất đi, không biết là bị dọa hay bị thương.
"Ta có cảm thấy chỉ cần không gặp nữ nhân kia, liền trở nên rất bình tĩnh. Nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, ta lại mất hết bình tĩnh, đôi khi tâm tình chập chờn rất rõ ràng." Trên đường đi, Giang Hạo bắt đầu tự suy xét:
"Gần đây ta tấn thăng quá nhanh, nhưng tâm trí lại không theo kịp, do có thiên tuyệt cổ độc nên ta mới có thể miễn cưỡng khống chế.
Nếu không, đức không xứng vị, chắc chắn có tai ương.
Phải thường xuyên tự suy xét lại, phòng ngừa bị thực lực che mờ hai mắt."
Lát sau.Hắn trở lại sân nhỏ.
Phát hiện nữ nhân kia đoan trang ưu nhã ngồi ở trong viện, tầm mắt luôn đặt lên Thiên Hương Đạo Hoa.
Nàng ngồi trên ghế, phía trước có cái bàn gỗ.
Rất phù hợp với sân nhỏ có không ít linh dược.
Bộ bàn ghế này không phải của Giang Hạo, ở đâu ra hắn cũng không quan tâm, không liên quan gì đến hắn.
"Ngươi dưỡng hoa này như thế nào?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo có chút kinh ngạc, nhất thời hoài nghi có phải hắn nuôi không tốt hay không, nhưng có cảm giác không phải chất vấn, mà là hỏi thăm, hắn trước tiên trả lời: "Một ngày một bát nước."
"Vẫn luôn như vậy?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vẫn luôn như vậy." Giang Hạo trả lời.
"Thật sao?" Hồng Vũ Diệp trầm mặc rất lâu.
Trong lúc đó, Giang Hạo đặt con thỏ ở một bên, an tĩnh chờ đợi.
Thật lâu sau, hắn thấy Hồng Vũ Diệp vẫn còn đang ngẩn người, liền đặt nước trà ở trên bàn gỗ, sau đó thiết lập phạm vi cho con thỏ.
Phòng ngừa nó tỉnh lại chạy mất.
Làm xong, hắn lại trở lại đứng bên cạnh Hồng Vũ Diệp.
"Ngươi luyện《 Thiên Đao Thất Thức 》?" Hồng Vũ Diệp phá vỡ bình tĩnh.
"Vâng." Giang Hạo gật đầu.
"Học được mấy thức rồi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Mới học được thức thứ nhất." Giang Hạo thành thật trả lời.
Thức thứ nhất đã hao phí rất nhiều thời gian của hắn, bây giờ còn chưa hoàn toàn nắm giữ.
Những thức khác đương nhiên phải chờ một khoảng thời gian nữa.
Chứ đừng nói là càng về sau càng khó học, thậm chí còn bị hạn chế về tu vi.
Muốn học cũng không học được.
Chỉ có thể xem qua sơ lược một chút.
Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lập tức đặt chén trà xuống, khí tức trở nên băng lãnh:
"Lần sau hãy mang loại trà nào có thể uống được ra."
"Tiền bối thích uống trà gì?" Giang Hạo hỏi.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp chậm rãi nói: "Thiên Thanh Hồng, Cửu Nguyệt Xuân."
Thiên Thanh Hồng? Mặc dù Giang Hạo lạ lẫm nhưng hình như đã từng nghe qua, là lá trà đỉnh cấp, đắt đỏ đến mức cộng linh thạch nhiều năm hắn kiếm được lại cũng không mua nổi một lượng.
Hắn một mặt khổ sở nói: "Tiền bối, cái này…"
Mà đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương, Giang Hạo chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hắn đã nhìn ra, nữ nhân này căn bản không phải người tốt.
Nói là nữ ma đầu cũng không quá đáng.
Lúc này Hồng Vũ Diệp đứng lên, đi ra phía ngoài, trước khi đi không quên nhắc nhở Giang Hạo một câu: "Nhớ nuôi dưỡng hoa của ta cho tốt."
Thấy đối phương đã hoàn toàn rời khỏi, Giang Hạo nhìn chằm chằm chén trà, trầm mặc rất lâu.
Sớm biết sẽ rước lấy phiền phức, hắn đã không mang nước trà ra.
Thở dài một hơi, hắn nhìn về phía con thỏ.
Có thể nuôi dưỡng như thường cũng coi như là có thu hoạch.
Sau khi nữ ma đầu rời đi, hắn có một nghi vấn.
Người sở hữu thiên tuyệt âm cổ có giống như hắn hay không?
Tò mò, hắn đi một chuyến đến Tàng Thư các..