Giang Hạo đứng tại chỗ nhìn thật lâu. Một số tráng hán xung quanh bắt đầu đi vòng qua hắn. Người này mặc tơ lụa, không nói một lời lại có khí thế hiên ngang. Dạng người này không phú thì quý, căn bản không phải là người mà đám bách tính phổ thông bọn họ có thể chọc nổi. Chờ sau khi phòng ốc xung quanh triệt để trở thành phế tích, Giang Hạo mới nhẹ nhàng thở dài. Hắn luôn cảm thấy có thứ gì đã mất đi, không tìm về được. Lúc này, hắn đi đến bên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.