Tự Bạch chậm rãi hạ xuống, nhìn người trẻ tuổi ngã trong vũng máu, lông mày cau lại. Sau đó hắn phất tay, khí tức của thanh niên vốn đang yếu ớt lập tức khôi phục khí sắc, khí tức nhẹ nhàng. Vết máu cũng biến mất khỏi gương mặt hắn. "Sở Xuyên?" Lúc này Tự Bạch mới nhớ ra. Dù sao cũng là thiếu gia của Sở Tiệp sư muội, hắn vẫn còn có chút ấn tượng. Lúc này, hắn thấy khóe miệng đối phương khẽ nhúc nhích, truyền ra thanh âm: "Thỏ gia, thỏ gia …" “Thỏ gia?"...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.