Hơn một tháng này, Giang Hạo đều cẩn thận từng li từng tí.
May mà không có ai tìm đến, ngay cả Liễu Tinh Thần cũng không tới, thậm chí cũng không tới nói cho hắn biết chuyện tiếp sau liên quan tới Kim Châu Hoành.
Giang Hạo đoán là Liễu Tinh Thần đang rất bận.
Nếu không hắn đã đến.
Trừ khi thái độ thay đổi, dùng những cách khác để xem kịch.
Đối với điều này, Giang Hạo không quản được, gián điệp nằm vùng khác cũng không đến.
Nên khoảng thời gian vừa rồi tương đối yên tĩnh, chuyện hắn bắt được một linh thú những người khác cũng biết.
Không có ai tới nhận lại.
Cũng không xuất hiện người nào tới cướp linh thú.
Cho nên hắn mới an ổn thu thập hoàng kim truyền thuyết.
Lúc này, Giang Hạo không thể chờ đợi thêm, mở bảng hệ thống ra quan sát.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Hai mươi 】
【 Tu vi: Kim Đan sơ kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm 】
【 Khí huyết: 29/100 (có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 32/100 (có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được) 】
【 Hoàng kim truyền thuyết: 2/2 (có thể thu được ) 】
"Tu vi và khí huyết đều gia tăng ổn định, mặc dù chậm hơn so với lúc trước, nhưng so với ban đầu thì nhanh hơn rất nhiều."
Khí huyết và tu vi, tích lũy hơn nửa năm nữa chắc sẽ đầy, đến lúc đó có thể thử tấn thăng Kim Đan trung kỳ.
Có lẽ qua một vài năm nữa, tu vi sẽ có thể vượt qua Liễu Tinh Thần.
Hiện tại Mính Y sư tỷ cũng là Kim Đan sơ kỳ, mặc dù vẫn nguy hiểm, nhưng mức độ thấp đi rất nhiều.
Nếu như nàng nằm vùng bị bại lộ và muốn ra tay với mình, đến lúc đó tìm cơ hội đánh lén chắc chắn có thể bắt giữ.
Không nắm chắc phần thắng, vẫn nên đánh lén thì hơn.
Sau khi xác nhận có thể thu hoạch hoàng kim truyền thuyết, Giang Hạo đi rửa tay.
Giống như tử kim truyền kỳ, đều là vật phẩm ngẫu nhiên.
Có thể là vật hữu dụng, cũng có thể là gân gà.
Hoàng kim truyền thuyết cực kỳ khó kiếm, nếu là gân gà sẽ rất đáng tiếc.
Rửa tay xong, Giang Hạo tới đại sảnh khoanh chân ngồi xuống, lựa chọn thu hoạch.
Nháy mắt, hắn có cảm giác chính mình đang ở trong vô tận hỗn độn, lúc hắn còn đang kinh ngạc thì bên trong hỗn độn xuất hiện dị động.
Âm thanh thanh thúy truyền đến từ phía trước.
Keng!
Hỗn độn bị lay động bởi đồ vật gì đó, ngay sau đó, hỗn độn dần dần tản đi, một ánh đao hiển lộ rõ ràng bên trong hỗn độn.
Giang Hạo nhìn rõ, phát hiện đó là một thanh đao màu trắng bạc từ trên trời hạ xuống, thuận thế chia cắt hỗn độn.
Âm thanh thanh thúy vang lên, đao rơi thẳng xuống trước mặt Giang Hạo, cắm trên mặt đất.
Khoảnh khắc thanh đao hạ xuống, một lực lượng nặng nề đập thẳng vào mặt, đao ý mãnh liệt tỏa ra bốn phía.
Nghiền nát hỗn độn.
Giang Hạo vô thức nắm chặt chuôi đao rồi rút ra.
Tiếng nổ rền vang, lúc trường đao rời khỏi mặt đất, tất cả hỗn độn tan biến.
Lấy lại tinh thần, Giang Hạo quan sát bốn phía, ngoài phòng ốc ban đầu, cũng không có thêm đồ vật nào.
Nhưng đao lại nằm trong tay hắn.
Lúc cầm thanh đao này, hắn có một loại xúc động muốn khai thiên.
Đao ý mạnh mẽ dâng trào như sóng lớn hùng vĩ.
Khiến Giang Hạo có cảm giác, chính hắn có thể nhất đao khai thiên, một đao trảm Kim Đan sơ kỳ, cho dù là trung kỳ, hắn cũng dám cùng đối phương cứng đối cứng.
Không chỉ là dám, hắn thậm chí có chút chờ mong.
Cảm nhận được điều này, Giang Hạo thở dài.
Lại tới rồi.
Thanh đao này rất không tầm thường, khiến cho hắn lại bành trướng.
Quan sát tỉ mỉ, hắn ước chừng thanh đao này dài khoảng 3 thước 3, thân đao dài khoảng 2 thước rưỡi, rộng 3 phân.
Thân đao trắng bạc, dày, có hoa văn chạy dọc toàn thân đao.
"Nhìn bề ngoài thanh đao này không tồi, ánh sáng phát ra có thể cảm nhận được một cỗ đao ý lẫm liệt, không biết có lai lịch như thế nào."
Nghi hoặc, Giang Hạo tiến hành giám định.
【 Thi Ngữ: Thái Sơ Thiên Đao, được rèn đúc bên trong hỗn độn, có Thái Sơ chi ý, Khai Thiên chi năng, có thể xem như pháp bảo bản mệnh, cùng nhau trưởng thành.】
Thi Ngữ?
Tên thanh đao này có chút nữ tính.
Nhưng tên không quan trọng, đao này quả nhiên không đơn giản.
Hiện tại, Giang Hạo đang học Thiên Đao Thất Thức, dùng đao làm pháp bảo bản mệnh chưa chắc không thể.
Càng quan trọng hơn là hắn không có pháp bảo nào tốt hơn.
Nếu kiếm linh thạch mua một cái pháp bảo, cũng còn lâu mới bằng Thái Sơ Thiên Đao này.
Tế luyện trước, Giang Hạo muốn thử xem có thuận tay không.
Lúc này, hắn nhìn về phía con thỏ trong sân.
Con thỏ bị treo hai tháng, đã an phận dần, nhất là khi đã mở ra linh trí, hiểu được tình hình.
Bây giờ nó nghĩ nó bị treo mới là phương thức sinh tồn bình thường.
Không khóc không nháo, an tâm chờ người cho nó ăn.
Đối với chuyện này, Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Nhẹ nhàng vung Thi Ngữ lên, đao ý lẫm liệt phun trào.
Quét ngang tới.
Ban đầu con thỏ còn đang nhìn Giang Hạo chằm chằm, trong nháy mắt sợ tè ra quần.
Cảm giác mình sắp bị rơi đầu.
Phịch một tiếng.
Nó rớt xuống đất, thuận thế run chân quỳ xuống.
Chẳng qua là dây thừng bị đứt.
Thấy con thỏ bị dọa thành như vậy, Giang Hạo lắc đầu.
Sau đó nhìn thanh đao trong tay, có cảm giác thuận tay lạ thường.
Thu đao vào đan điền, hắn bắt đầu tế luyện.
Mặc dù có Thiên Đao, nhưng Giang Hạo không có ý định lấy ra, mà sử dụng như át chủ bài.
Cho nên, vẫn phải mua pháp bảo bình thường, để che mắt người khác.
Hiện tại có Bán Nguyệt đao là đủ, chờ lúc nào đao nứt thì lại thay.
Dù sao bây giờ cũng không có linh thạch.
"Nhưng mà, phải xem tình huống con thỏ này như thế nào đã."
Hai lần mở ra huyết mạch, con thỏ thông minh hơn rất nhiều, nhưng không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất chính là Giang Hạo muốn xem con thỏ này còn có thể tiếp tục thức tỉnh huyết mạch hay không, nếu như có thể, vậy thì hắn lại có thể thu được bọt khí hoàng kim.
Ngày tiếp theo.
Giang Hạo nhìn con thỏ bước đi không quen, bắt đầu giám định.