Trên lối đi mờ tối, chỉ còn lại ba người một chó. Tiểu Uông vẫn đang núp ở bên cạnh Giang Hạo, không dám động đậy lung tung. Ánh đèn yếu ớt nhẹ nhàng lắc lư, khiến cho cái bóng của bọn họ cũng đang vặn vẹo, giống như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Sau khi lão giả hỏi, Giang Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương, không có mở miệng. Một lát sau, hắn ngồi xổm xuống, sờ lên đầu Tiểu Uông, cười nói: "Tiền bối nói nói gì vậy chứ? Tiểu Uông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.